VẼ MỘT MÀU THƠ
Tôi ném thơ
tôi lên giá vẽ
Vỡ tan màu
sắc của hồn tôi
Ánh lên một
nỗi buồn lem luốt
Bỗng trái
tim côi chợt rã rời.
Rơi rớt giọt
màu đau nát dạ
Cho nghe
hơi mặn thấm vành môi
Kìa sao màu
sắc tang thương quá
Đời của
hoàng hôn đã muộn rồi.
Xóa bàn tay
nào sạch vết thơ
Coi như
thua cuộc một trò chơi
Sân khấu
nhân gian đời thưởng ngoạn
Bức tranh vần
điệu bán đi rồi.
Vần điệu
ngày xưa tôi thả trôi
Nảy hoa
trong một thoáng rồi thôi
Hoa niên sống
vội bao khờ dại
Bút cọ nầy
đây nhuốm bụi đời.
No comments:
Post a Comment