Tôi chết từ khi nước đổi ngôi
Tôi chết từ
khi nước đổi ngôi.
Biết bao
người chết giống như tôi.
Đời sống với
tôi là nấm mộ.
Xương thịt
sờ vô đã rã rời.
Áo trắng mặc
vào như áo tang.
Hòm chưa tẩm
liệm, nến hai hàng.
Nước mắt
chưa khơi mà đã cạn.
Còn chờ
chăng đó: lễ động quan.
Không hồn,
cái xác vẫn làm thơ.
Mùi như âm
khí thoáng bơ phờ.
Hồn ma rình
rập nghe rờn rợn.
Leo lét từng
hơi thở dại khờ.
Xác ướp
ngày qua vẫn bước đi.
Nhân gian hờ
hững chẳng ra chi.
Một ngày sẽ
đến, ngày chung cuộc.
Phán xử ban
ra chốn nhị tì.
Lỗ huyệt đời
đào sao quá sâu,
Xô tôi nhào
xuống ngập qua đầu.
Đạo tì say
rượu tha hồ lấp,
Nào sá kể
gì đến nỗi đau.
Cả cái đầu
lâu muốn bật cười.
Quan tài cặm
mấy đóa hoa tươi.
Múa may lúc
lắc giờ linh hiển.
Kèn trống
rình rang thật khiếp người.
Chiên đàn
khai hội chính hôm nay.
Mối nợ trần
gian hết bũa vây.
Cõi tiên
thiên rộn ràng vang dậy,
Tung hoa
chào đón đứa con nầy.
No comments:
Post a Comment