MƠ LÀM PHÂN BÓN CHO QUÊ HƯƠNG
Có một ông lão về từ Tân Đảo (*)
Xuống phi
trường Tân Sơn Nhứt ngu ngơ,
Cởi vớ
giày, quỳ xuống đất ban sơ,
Mắt mờ lệ,
đất trời là mơ ảo.
Quá nửa đời
ông thèm hôn đất mẹ,
Trái tim
ông khắc khoải nỗi mong chờ.
Đất mẹ
sinh, tim héo vẫn tôn thờ,
Chưa trở lại
hôn một lần rồi chết.
Sinh từ đất,
ông trở về với đất,
Chính đất nầy,
ông tập bước đầu tiên,
Nghịch tắm
mưa dưới máng xối trước hiên,
Thân lớn mạnh,
tình non sông chất ngất.
Trên đất nầy,
ông vẽ lằn đánh đáo,
Nhảy cò cò,
chơi u mọi, bắn bi.
Nền nhà
tranh, lăn ra ngủ đôi khi,
Cho đất ngấm,
thấm sâu vào mạch máu.
Ôi đất mẹ,
đôi chân trần ôm lấy,
Đã đi qua
bao bờ ruộng, đường quê.
Trường làng
xưa, bao niên học, đi, về.
Bao nắng sớm,
mưa chiều, thương biết mấy.
Trên đất
mát, giúp cha cày công ruộng,
Giúp mẹ yêu
vun xới mấy vồng khoai,
Giúp trường
quê phát cỏ dại, dẹp gai,
Khơi mương
rảnh cho mưa hiền chảy xuống.
Cũng đất ấy,
ông đào bao lỗ huyệt,
Đắp thành
bao nấm mộ chôn người thân.
Khi đao
binh lửa đạn ngút qua làng,
Từ dạo đó,
ông bỏ đi biền biệt.
Đời dong ruỗi
đưa ông đi xứ lạ,
Chốn tạm
dung nhiều nét giống quê nhà.
Tình đồng
hương thân thiết cũng đậm đà,
Cũng sung
túc dừa cau và tôm cá.
Thấm thoát
hơn nửa đời qua quá vội,
Tuổi xế chiều,
ông trở lại quê hương.
Gia tài
mang theo một chút thịt xương,
Hôn đất mẹ,
cầu xin người tha lỗi.
(*) New
Caledonia
No comments:
Post a Comment