CUỐN THEO CHIỀU GIÓ: Truyện Phim
Phan Hạnh
Trước thềm tòa nhà chính của nông trại Tara, hai anh em song
sinh Brent và Stuart Tarleton đang bàn
luận về cuộc chiến. Scarlett vốn chán nghe chuyện chém giết nhau nên đỏng đảnh
nói:
"Nhảm nhí! Toàn những chuyện chiến tranh làm hỏng cuộc
vui trong lễ hội mùa xuân này! Nó làm cho em chán ngấy muốn hét lên. Vả lại rồi
cũng chẳng có chiến tranh nào sẽ xảy ra cả. Một trong hai anh mà còn tiếp tục
nói chuyện chiến tranh một lần nữa là em sẽ bỏ vào nhà và đóng sầm cửa lại nghe
chưa?"
Ðược hỏi nàng có định đi dự tiệc nướng thịt barbecue ngày
hôm sau bên nông trại Mười Hai Cây Sồi của nhà họ Wilkes không thì nàng đáp:
"Em chưa biết nữa; để mai tính."
Nàng sửng sốt và buồn chán khi nghe tin đồn là Ashley Wilkes
đang định hỏi cưới cô em họ tên Melanie Hamilton của chàng ở Atlanta, một thiếu
nữ đẹp hiền thục đức hạnh vẹn toàn. Với bản tính hiếu thắng, Scarlett thầm nói,
"Không thể như thế được. Chàng yêu mình mà!"
Vừa lúc đó, cha nàng, nguyên là một di dân Ái Nhĩ Lan và nay
là ông chủ nông trại trù phú Gerald O'Hara đầu đã bạc từ ngoài đồng phi ngựa đến.
Nàng chạy ra mừng cha, vừa muốn hỏi cha ngay xem có phải tin Ashley sẽ cưới
Melanie có đúng không. Biết tính cô con gái nóng nảy hay hờn giỗi của mình, cha
nàng khuyên nàng hãy đừng làm rộn chuyện chạy theo một người đàn ông không yêu
nàng. Nàng nói nàng không màng gì đến nông trại Tara này. Cha nàng bèn lựa lời
giải thích cho đứa con gái thiển cận cứng đầu hiểu Tara là gia sản vô giá luôn
luôn cần phải gìn giữ và bảo vệ. Cũng may là sau này, nàng nhớ lại lời cha dạy.
Bóng hai cha con đứng bên một thân cây trơ trụi khô cành in trên nền trời hoàng
hôn rực rỡ...(phông vẽ, cảnh dựng trong phim trường, nhưng rất đẹp).
Ngày hôm sau, để chuẩn bị cho bữa tiệc barbecue bên trang trại
láng giềng Mười Hai Cây Sồi, bà vú Mammy người da đen thắt giây nịt bụng cho
Scarlett, vừa làm vừa rầy la tơi bời trong khi nàng thì cố bám chặt vào trụ giường.
Dù Scarlett giả vờ khổ sở như thế nào cũng không qua mặt được bà vú; bà bắt
nàng phải ăn cho hết đĩa thức ăn mà người hầu gái Prissy bưng ra cho nàng. Nàng
thì cứ kéo áo xuống cho phần ngực lộ ra thêm và bà vú thì cứ kéo lên. Bà bảo:
"Cô không được khoe ngực trước ba giờ chiều!" Bà
nói con gái gia đình nền nếp phải ăn uống nhỏ nhẹ, không được "táp sồng sộc
như heo"; nàng cứng đầu cho điều bà nói đó là điều nhảm nhí
(Fiddle-dee-dee) và cãi lại rằng Ashley chẳng hề chê nàng về chuyện nàng ăn nhiều.
Bà nói bà chưa hề thấy Ashley có ý định hỏi cưới nàng làm vợ bao giờ. Nghe thế,
nàng dỗi, bưng thức ăn đến ngồi xuống bậc thang nhai ngấu nghiến.
Các cỗ xe ngựa của khách khứa ăn mặc lịch lãm lần lượt đỗ lại
trước trang trại Twelve Oaks với hàng cột tráng lệ. Scarlett cũng bước vào đại
sảnh rộng lớn và được Ashley Wilkes ân cần tiếp đón. Người yêu (và cũng là em họ)
của Ashley là Melanie Hamilton cũng trờ đến mừng rỡ đón nàng: "Lúc nào chị
cũng yêu quí em lắm lắm, Scarlett ạ. Chị chỉ ước ao được giống như
em".
Scarlett tiếp đón hai chàng thanh niên khác đến bắt chuyện với
nàng. Một người là Charles Hamilton, em trai cũa Melanie; và một người là Frank
Kennedy, bạn trai của Suellen và cũng là em gái của Scarlett.
Vừa bước lên cầu thang, Scarlett vừa hỏi một người bạn của
nàng là Cathleen Calvert anh chàng có râu mép đứng một mình nơi chân cầu thang
là ai. Cathleen đáp:
"Bồ không biết hả? Tay đó là Rhett Butler ở Charleston
nổi tiếng là dân chơi đó."
Lúc đó thì Rhett nhìn Scarlett chăm chăm từ đầu đến chân như
muốn lột trần nàng.
Ashley và Melanie đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài sân. Ashley
nhìn người yêu âu yếm nói:
"Em thuộc về ngôi nhà này như nó đã đợi em từ muôn thuở."
Nàng đáp:
"Nơi đây còn hơn là một ngôi nhà đối với em. Nơi đây là
cả một thế giới mới luôn muốn được yêu kiều đẹp đẽ. Cho dù thế nào đi chăng nữa,
em sẽ yêu anh mãi như thế này cho đến khi chết."
Ngoài sân, đám con trai bu lấy Scarlett. Ðến giờ nghỉ trưa,
Suellen mỉa mai hỏi chị:
"Scarlett này, Ashley của chị hôm nay thế nào? Dường
như là anh ấy chẳng mấy đến xỉa gì đến chị thì phải."
Trong lúc các cô nằm sắp lớp bên nhau nghỉ trưa, Scarlett lẻn
xuống lầu tìm cơ hội hỏi chuyện riêng với Ashley.
Nhóm thanh niên đang bàn luận sôi nổi về đề tài chiến tranh.
Mọi người hào hứng tiên đoán miền Nam sẽ chiến thắng nhanh chóng, nhất là ông
Gerald O'Hara cha của Scarlett rất hăng say. Một người hỏi Rhett cảm nghĩ như
thế nào, chàng nói hy vọng miền Bắc để yên cho miền Nam tách ra mà không đổ
máu. Chàng nói, "Hầu hết thảm cảnh trên thế giới là do chiến tranh. Và khi
chiến tranh qua rồi, không ai hề biết là đánh nhau để làm gì."
Thấy đám đông ồn ào với lòng yêu nước hăng say quá đáng,
Rhett nói tiếp:
"Tôi nghĩ thật khó mà thắng giặc bằng mồm các ngài ạ...Tôi
phải nói thật là miền Bắc trang bị tối tân hơn chúng ta...Chúng ta chỉ có bông
vải, nô lệ và lòng kiêu căng."
Chàng dự đoán miền Nam sẽ thất bại vì nguồn tài nguyên đang
hao hụt dần. Thấy mọi người tiu ngỉu, chàng nói:
"Dường như tôi đang làm hỏng cuộc vui của quí vị.”
Một cảnh rất nổi tiếng của phim là cảnh thư viện khi
Scarlett hăm hở chận lối Ashley; chàng miễn cưỡng bị lôi vào thư viện và nghe
Scarlett bày tỏ tình yêu. Chàng khuyên như khuyên một người em gái:
Ashley: Em gom hết bao nhiêu trái tim hôm nay rồi chưa đủ
sao? Kể cả tim của anh nữa cũng ngập dấu răng em.
Scarlett: Anh đừng đùa ghẹo em nữa. Em yêu anh, em yêu anh.
Anh hãy nói là anh cũng yêu em…
Ashley: Ðáng lẽ em không nên nói thế. Nếu em nghe lời của
anh nói ra đây, em sẽ thù ghét anh.
Scarlett: Không bao giờ em có thể thù ghét anh. Và em biết
chắc là anh cũng quan tâm đến em, có đúng thế không anh?
Ashley: Có, anh có nghĩ tới em. Ôi, mình hãy ra khỏi chỗ này
và quên hết những điều mình vừa nói có được không?
Ashley ước gì nàng không hề thố lộ tình yêu. Khi chàng báo
tin chàng sẽ cưới Melanie, nàng đau khổ. Chàng nói:
“Tại sao em làm cho anh phải thốt ra những lời làm em đau khổ?
Làm sao để cho em hiểu anh đây? Em còn trẻ quá và không suy nghĩ, em chưa hiểu
hôn nhân là gì.”
Chàng giải bày thêm:
“Melanie cũng giống như anh, Scarlett ạ. Cô ấy là một phần của
máu huyết anh. Anh với cô ấy rất hiểu nhau.”
Scarlett không bỏ cuộc:
“Nhưng anh yêu em. Anh có yêu em!”
Do bản tính quá mềm yếu, Ashley phân trần:
“Anh không có được sự đam mê đối với cuộc đời như em. Chúng
ta khác biệt nhau hoàn toàn nên không thể nào có một cuộc hôn nhân hạnh phúc được.”
Scarlett đổ lỗi oan cho chàng đã đưa nàng vào tình yêu lầm lẫn
này. Nàng tát tai chàng và nói:
“Em sẽ thù ghét anh cho đến chết. Em không biết nghĩ ra từ
ngữ thậm tệ nào để gọi anh nữa.”
Ashley lẳng lặng bỏ đi. Trong lúc quá bực tức, Scarlett chụp
một lọ hoa và ném vào bệ lò sưởi. Từ phía sau sofa trước lò sưởi, Rhett Butler
lù lù đứng lên làm tỉnh như không và hỏi một cách hóm hỉnh:
“Chiến tranh bắt đầu rồi ư?"
Qua một cảnh khác, một người đi ngựa đến báo tin chiến tranh
đã lan rộng và Bắc quân đã phản công mãnh liệt. Ðám thanh niên nhốn nháo chuẩn
bị đầu quân.
Nhìn thấy cảnh Ashley hôn từ giã hôn thê Melanie, Scarlett cảm
thấy buồn tủi và thất vọng cho tình yêu vô vọng của mình. Trong một giây phút dỗi
hờn nông nổi, nàng nhận lời cầu hôn của Charles Hamilton.
Thế là chỉ một ngày sau đám cưới của Ashley với Melanie,
Scarlett cũng làm lễ cưới với Charles. Thấy Scarlett khóc, Charles ngây thơ tưởng
vợ thương xót vì mình nên nói:
“Ðừng khóc em. Chiến tranh sẽ chấm dứt trong mấy tuần lễ
thôi. Rồi thì anh sẽ về với em.”
Nhưng chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, Scarlett đã trở
thành quả phụ bất đắc dĩ vì Charles bị bệnh sưng phổi chết trong trại huấn luyện
và chưa kịp ra mặt trận. Nàng nói với bà vú Mammy:
“Vú ơi! Con còn quá trẻ mà đã trở thành quả phụ.”
Nàng khóc than với mẹ nàng, chẳng phải vì buồn chồng mất, mà
vì cảnh đời tương lai nhàm chán ở nông
trại và viễn tượng phải mặc y phục toàn một màu đen tang tóc. Nàng xin phép mẹ
nàng để đi Atlanta, viện cớ Melanie cần người giúp đỡ trong những ngày sắp sửa
khai hoa nở nhụy. Mammy tinh ý biết tẩy của nàng là nàng tạo cơ hội để được gần
Ashley khi chàng về nhà nghỉ phép. Bà nói:
“Ông ấy thuộc về Melanie. Cô đừng có đến đấy mà ngồi chờ như
một con nhện rình mồi.”
Tại một buổi dạ vũ gây quỹ cho bệnh viện quân y, Scarlett xuất
hiện trong y phục tang chế toàn đen khiến mọi người chú ý nhìn nàng. Thấy mọi
người khiêu vũ, nàng ngứa chân cũng ngún nguẩy theo. Chợt nàng sửng sốt khi
nghe Rhett Butlet được trịnh trọng giới thiệu. Anh chàng đang đi thu nhận tặng
vật cho quân y viện. Melanie không ngần ngại cởi nhẫn cưới của mình để hiến tặng
cho chính nghĩa. Rhett thật sự cảm kích trước nghĩa cử cao đẹp của Melanie. Nhưng
khi Scarlett cũng cởi nhẫn cưới bỏ vào nón đựng quà, Rhett nghĩ rằng nàng làm
thế chỉ vì muốn phô trương nên chàng cười ranh mãnh và trêu:
“Tôi biết chiếc nhẫn đối với bà mang nhiều ý nghĩa biết là
dường nào.”
Khi cuộc đấu giá gây quỹ bắt đầu với điều kiện ai kêu giá
cao nhất thì sẽ được chọn bất cứ phụ nữ nào để khiêu vũ, đa số mọi người kêu
giá 20 rồi 25 đồng. Vì muốn nhảy với Scarlett, Rhett kêu 150 đồng trước sự há hốc
kinh ngạc của mọi người. Có người trong ban tổ chức lưu ý việc Scarlett còn là
tang phụ nên sự “đấu thầu” của Rhett e rằng sẽ khiến cho Scarlett không chấp nhận.
Nhưng Scarlett sợ mất cơ hội để nhảy nhót vui chơi nên nàng vội vã la lên “Oh
yes, I will!” làm cho bà dì Pittypat của Melanie té xỉu!
Trong khi hai người khiêu vũ với nhau, Rhett nói với
Scarlett ý định muốn chinh phục nàng, muốn nghe nàng nói ba tiếng “I love you”
với chàng như là nàng đã từng nói với Ashley. Mặc dù trong thâm tâm nàng cũng
có một mối cảm tình nào đó dành cho chàng, nhưng bản tính tự ái vẫn không cho
nàng xuống nước nhượng bộ. Bằng vẻ thách thức, nàng đáp:
“Thưa ông thuyền trưởng Butler, ngày nào ông còn sống, ông sẽ
không bao giờ được nghe ba tiếng đó.”
Trong khi chiến tranh tiếp diễn, Melanie nhận được một bức
thư của Rhett viết từ hải ngoại; trong thư có hai chiếc nhẫn cưới Rhett gửi trả
lại cho nàng và Scarlett với câu thắm thiết:
“Hợp Bang có thể cần sự hy sinh xương máu của thanh niên,
nhưng không thể nhận máu từ con tim của những người chinh phụ.”
Từ Paris trở về, Rhet mang tặng cho nàng chiếc nón bonnet
màu lục rất đẹp. Nàng thích lắm, đội thử ngay, nhưng chẳng biết đâu là bề trước
đâu là bề sau. Dĩ nhiên, Rhett có dịp để chế nhạo nàng.
Tin tức tướng Hợp Bang Robert E. Lee phải rút quân tháo lui
ra khỏi trận địa Gettysburg ở Pennsylvania được đăng trên tờ báo Examiner với
danh sách của hàng ngàn tử sĩ. Scarlett cùng Melanie chăm chú và hồi hộp dò
danh sách. Trước sự đau buồn của đám đông, Scarlett không dấu được nỗi sự vui mừng
khi nàng không thấy tên của Ashley trong danh sách quân nhân tử trận đó.
Giáng Sinh 1863, Ashley về phép. Scarlett đứng xa xa nhìn cảnh
Melanie chạy đến mừng chồng trên thềm nhà
ga xe lửa.
Bữa tiệc đoàn tụ ngày Giáng Sinh chỉ có mỗi một con gà cuối
cùng vừa bắt ngoài vườn. Melanie tặng chồng chiếc áo nàng đan. Trước khi Ashley
lên đường để trở về đơn vị, Scarlett tặng chàng chiếc khăn quấn lưng. Ashley nhắn
nhủ Scarlett hãy săn sóc giùm Melanie. Trong chàng giờ đây không còn niềm hăng
say và tin tưởng ở vinh quang nữa. Chàng nói với Scarlett:
"Hết rồi, em ạ. Khi chiến tranh tàn, thế giới của chúng
ta cũng sẽ tàn theo... Lính của đơn vị anh phải đi chân đất giữa trời tuyết ngập
đầy của miền Virginia."
Nàng hôn chàng và nói trái tim nàng đã thuộc về chàng, đòi
chàng cũng xác định như thế.
Ðứng bên cửa sổ, nàng nhìn chàng ra đi, lòng nuôi hy vọng
tình thế sẽ đổi khác sau chiến tranh.
Thành phố Atlanta thủ phủ của phe miền Nam đắm chìm trong buồn
thảm vì đang lo tiếp nhận hàng ngàn thương binh và dân di tản... Scarlett cùng
với Melanie ở lại và tình nguyện làm nữ
cứu thương. Có những lúc Scarlett quá mệt mỏi và chán nản trước cảnh tượng bi
thảm, Melanie phải khuyên nhủ nàng làm tròn bổn phận chăm sóc thương binh, vì
đó có thể là Ashley hay bất cứ ai.
Cô gái giang hồ Belle Watling mang vàng đến đưa cho Melanie
để giúp cho bệnh viện. Scarlett thấy tên viết tắt của Rhett thêu trên khăn đựng
vàng, nàng tỏ vẻ khinh bỉ.
Bắc quân của tướng Liên Bang Sherman nả đợt đại bác đầu tiên
bắn vào thành phố. Dân chúng hoảng hốt cùng nhau chạy loạn trong khi một toán
Nam quân vẫn hiên ngang đi ra chiến trường. Bắc quân trên đường tiến vào thành
phố, đạn đại bác nổ khắp nơi, kể cả nhà thương. Khi vị bác sĩ già bắt buộc phải
cưa chân một thương binh mà không có thuốc tê mê và gọi Scarlett đến phụ một
tay, nàng vừa kinh hãi vừa chán nản nên bỏ đi. Nàng nói:
"Tôi đóng góp đủ rồi. Tôi đi về nhà đây. Tôi không muốn
thấy cảnh chết chóc, không muốn nghe tiếng rên la đau đớn nữa."
Scarlet chạy đi trong cảnh kinh hoàng hỗn loạn đang diễn ra
ngoài đường phố. Ðoàn lao công da đen vác cuốc xẻng đi đào tuyến phòng thủ,
trong số đó có một gia nhân cũ là Big Sam cho nàng biết một ít tin tức về nông
trại Tara. Trong lúc nàng đang hoang mang tuyệt vọng thì Rhett xuất hiện. Rhett
bảo nàng hãy quên Ashley đi và rủ nàng cùng chàng rời bỏ miền Nam đang ngập
chìm trong khói lửa. Rhett nói:
"Ở đây cũng vô ích! Cứ để cho nó sụp đổ. Thiếu gì nơi đẹp
đẽ đi đi thăm: Mexico, London, Paris..."
Scarlett tức giận: "Tôi thù ông, tôi khinh ông, ông
Rhett Butler ạ. Tôi sẽ thù ông và khinh ông cho đến chết."
Rhett vẫn điềm nhiên đáp: "Chưa chắc, Scarlett. Ðể rồi
xem. Không lâu đâu."
Melanie đang ở nhà bà dì và đã gần đến ngày sanh. Scarlett
không biết phải tính sao. Ðứa hầu gái Prissy bảo nó biết đỡ đẻ nhưng thật ra nó
chẳng biết gì. Atlanta kháng cự được 35 ngày thì mất. Scarlett bảo nó đi gọi
bác sĩ Meade thì nó cũng đi nhưng không dám vào nhà thương hỏi ông vì sợ trông
thấy cảnh ghê rợn khủng khiếp. Scarlett tự mình đi đến bệnh viện ngoài trời vì
có quá nhiều thương binh nằm la liệt cạnh ga xe hỏa. Chính Scarlett khi nhìn thấy
cảnh tượng khủng khiếp này cũng không giấu được tia mắt kinh hoàng, nhưng nàng
vẫn can đảm bước qua hàng hàng lớp lớp xác người và thương binh.
(Cảnh phim có một lỗi kỹ thuật là Scarlett chạy ngang qua một
cột đèn điện. Trận chiến Atlanta xảy ra năm 1864 trong khi mãi đến năm 1879
Thomas Edison mới phát minh ra bóng đèn điện.)
Cảnh tượng được chiếu ra xa, xa thêm nữa như mãi tận chân trời.
Dĩ nhiên là bác sĩ Meade từ chối đi đỡ đẻ. Ông mệt mỏi nói:
"Cô điên à? Tôi nỡ lòng nào bỏ họ để đi lo cho một đứa
bé! Họ đang chống chọi với cái chết. Không phải một mà cả trăm, cả ngàn người!"
Thất vọng, Scarlett trở về nhà, chỉ còn biết trông cậy đứa tớ
Prissy, chẳng ngờ cô bé nói:
"Trời ơi! Phải
có bác sĩ vì tôi chẳng biết gì về đỡ đẻ hết!"
Scarlett tức giận quá nên tặng cho nó một tát tai nẫy lửa
khiến cho nó sợ hãi khóc thét lên. Rồi nàng cũng liều đóng vai cô mụ với sự trợ
giúp của Prissy lính quýnh. Melanie sinh được một bé trai. Scarlett sai Prissy
đến quán rượu Red Horse nơi cô điếm tốt bụng Belle Watling làm việc để hỏi xem
Rhett đang ở đâu và nhờ Rhett tìm giúp cho phương tiện để rời khỏi Atlanta.
Rhett đánh xe ngựa đến. Scarlett nói nàng muốn về với mẹ ở đồn
điền Tara. Rhett an ủi và trấn an nàng và đưa nàng ra khỏi Atlanta đang ngập
tràn khói lửa và hỗn loạn bằng lộ trình di tản độc nhất là McDonough Rd. Chiếc
xe ngựa của Rhett bị bọn côn đồ mưu toan chận lại để cướp ngựa; Rhett phải quất
roi xua họ ra và phóng qua nhiều chướng ngại vật. Lửa rơi xuống đống thùng đựng
chất nổ trên toa xe lửa. Xe kịp thoát, để lại đàng sau cảnh thành phố cháy rực
cả một bầu trời.
Khi đã ra khỏi thành phố, Rhett dừng xe lại trao giây cương
cho Scarlett và nói là chàng sẽ đi đầu quân, nói chàng đã thầm yêu nàng từ lâu
và xin nàng hãy ban cho một nụ hôn tiễn người chiến binh ra cõi chết (giả vờ
đóng kịch). Nàng cho chàng, không phải là một chiếc hôn, mà là một cái tát! Tuy
vậy, Rhett cũng chẳng giận. Chàng đưa nàng khẩu súng ngắn để phòng thân rồi vội
vàng từ giã.
Scarlett, hai mẹ con Melanie, và Prissy phải trải qua nhiều
gian truân vất vả và hiểm nguy mới về đến nông trại Tara, đi ngang qua nông trại
Twelve Oaks đã bị đốt cháy trông hoang tàn. Melanie nhìn thấy mộ bia cha của
Ashley. Con ngựa kéo xe kiệt sức ngã xuống chết. Scarlett kêu lên:
"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Con về đây!"
Cha nàng hiện ra cửa, dáng điệu ủ rũ bơ phờ. Mammy cũng chạy
ra báo cho nàng biết hai chị nàng bị bệnh thương hàn nhưng đang hồi phục. Nàng
hỏi: “Nhưng Mẹ đâu?”
Mở cửa một gian phòng mờ ánh đèn, Scarlett thấy thây mẹ nằm
trên bàn. Nàng hét lên đau đớn. Màn ảnh tối đi.
Người quản gia già kể lại cho Scarlett rõ những gì đã xảy ra
ở Tara kể từ ngày nàng ra đi. Lính Bắc quân phá các nhà chuồng và nhà kho để lấy
củi. Chúng đốt bông vải và cướp đi những gì chúng không đốt. Tài sản, của cải mất
hết, cha nàng hoá điên ngồi trong văn phòng nhìn đống chứng khoán đã trở thành
giấy lộn vô dụng. Scarlett hỏi cha:
"Không tiền, không thức ăn, phải làm sao đây hở
cha?"
Ông bơ thờ đáp:
"Phải hỏi mẹ con, phải hỏi bà O'Hara."
Nàng trấn an: "Cha đừng lo. Ðã có con đây."
Với một người cha quẩn trí, hai đứa em gái đau ốm, ba người
gia nhân trung thành chưa bỏ đi, Scarlett thấy mình đã trưởng thành, đứng ra nhận
lãnh trách nhiệm, thề sẽ gầy dựng lại Tara. Sáng sớm, nàng ra đồng bươi bới,
đào được rễ củ, bỏ miệng nhai, ọi, rồi nằm lăn ra đất mà khóc. Nhưng rồi nàng đứng
lên thề với đất trời: "Dẫu có phải nói dối, ăn cắp hay ngay cả giết người,
tôi cũng làm! Tôi thề là sẽ không bao giờ đói khổ nữa!" Bóng nàng vươn cao
như thách đố với bầu trời rực nắng buổi bình minh đón chờ một ngày mai tươi
sáng.
Scarlett đôn đốc hai cô em gái Suellen và Careen cùng mấy
gia nhân ra đồng làm việc thu nhặt bông vải. Khi cô em Suellen than van và dám
mở miệng nói "Tôi thù ghét Tara", Scarlett không do dự tặng cho em một
cái tát, mặc dù trước đây chính nàng cũng đã từng nghĩ như thế. Bây giờ, nàng
xem đó là một lời xúc phạm đối với vong hồn người mẹ vừa nằm xuống và người cha
tuy còn sống nhưng vô hồn.
Một tên lính Bắc quân của Liên Bang đào ngũ vào nhà đang lục
tủ để cướp nữ trang thì thấy Scarlett xuất hiện nơi cầu thang. Hắn xem thường
nên bước lên định mưu toan cưỡng hiếp, không ngờ Scarlett bình tĩnh giết hắn bằng
khẩu súng của Rhett đã trao cho nàng để phòng thân. Melanie cũng rời giường bệnh
bước ra với thanh gươm trên tay. Hai chị em bạn tay yếu chân mềm phải gấp rút
bí mật thủ tiêu tử thi để che giấu mọi người. Melanie tìm thấy một mớ đồng tiền
vàng trong túi thây tên lính.
Tướng Lee của Hợp Bang miền Nam ký kết văn bản đầu hàng. Chiến
tranh chấm dứt năm 1865. Theo chân đoàn bại binh miền Nam hồi hương còn có bọn
người miền Bắc xuôi Nam để bóc lột kiếm ăn mà người miền Nam ghét hận và khinh
bỉ. Melanie được biết, qua sự dọ hỏi tin tức từ đám người trở về, Ashley đã bị
bắt làm tù binh. Frank Kennedy, một cựu quân nhân Hợp Bang và là bạn trai của
Suellen muốn xin phép Scarlett để được cưới Suellen khi nào anh ta đã ổn định
tài chánh.
Ashley lếch thếch trở về. Melanie mừng rỡ chạy ra cổng đón
chồng. Scarlett cũng định chạy theo, nhưng bà vú ngăn nàng lại. Giữa lúc trang
trại Tara đang túng thiếu đủ mọi thứ kể cả món thuế ba trăm đồng, Ashley than
thở rằng đời chàng không còn gì. Scarlett nói chàng còn có tình yêu của nàng
dành cho chàng và rủ chàng cùng nhau trốn đi. Ashley không thể bỏ vợ con. Chàng
nói Scarlett đã hy sinh nhiều cho vợ con chàng; chàng có bổn phận phải ở lại để
tìm cách giúp nàng xây dựng lại Tara. Scarlett nói ở đây không còn gì cả.
Ashley nói còn có một thứ; đó là danh dự. Chàng cũng chỉ cho Scarlett thấy có một
thứ mà nàng còn yêu hơn cả chàng; đó là Tara.
Một hôm, cặp vợ chồng Jonas Wilkerson và Emmy Slattery, là
dân miền Nam nhưng trở cờ và hợp tác với phe thắng Bắc quân, xum xoe đến đề nghị
mua trang trại Tara. Scarlett giận dữ hốt đất ném đuổi hắn đi. Hắn ta ngạo mạn
nói, "Ðể rồi xem!" Gia chủ Gerald O'Hara, cha của Scarlett, nghe vậy
uất ức nên phóng lên ngựa đuổi theo. Tuổi già sức yếu, ông đã ngả té xuống đất
chết khi con ngựa phóng nhanh.
Chôn cất cha xong, Scarlett đi Atlanta để tìm Rhett xoay tiền
trả thuế trong chiếc áo may bằng màn cửa sổ màu lục. Tuy đang bị Bắc quân giam
về tội buôn lậu nhưng Rhett được đối xử đặc biệt vì anh ta cố tình giả vờ thua
trong lúc đánh bạc với tên thiếu tá trưởng trại giam.
Tuy Scarlett diện áo đẹp cốt để che giấu tình trạng khốn khổ
nhưng hai bàn tay chay cứng đã nói lên sự thật. Mưu tính thất bại, Scarlett ra
về cũng vừa lúc nàng gái điếm Belle Watling đến nhà giam thăm Rhett.
Ðường phố Atlanta nhộn nhịp trong thời kỳ tái xây dựng. Những
kẻ biết nắm bắt cơ hội phất lên làm giàu mấy chốc, trong đó có Frank Kennedy,
người đang định cưới Suellen. Thấy Frank giàu có, Scarlett đặt điều nói là
tháng sau, Suellen sẽ làm đám cưới với một anh trai làng. Scarlett tán tỉnh
Frank; anh chàng mắc bẫy và chịu kết hôn với nàng. Thế là Scarlett nghiễm nhiên
trở thành bà chủ trại cưa, ký ngân phiếu ba trăm đô để trả tiền thuế một cách dễ
dàng.
Khi Ashley thông báo chàng sẽ đi New York làm việc ngân
hàng, Scarlett nài nỉ chàng ở lại giúp nàng trông coi trại cưa. Vì vợ hiền
Melanie nói thêm vào nên Ashley chịu ở lại.
Scarlett chứng tỏ là một doanh gia nhiều thủ đoạn bất chấp mọi
thứ gọi là đạo đức và lòng lương thiện. Nàng sẵn sàng làm thân với bọn cơ hội
người miền Bắc, học hỏi phương cách cạnh tranh của họ để đánh bại họ trong
thương trường. Nàng đặt tên mới cho doanh nghiệp là Wilkes & Kennedy.
Rhett đến viếng cơ sở kinh doanh của nàng. Vẫn với bản tính
hay châm chọc cố hữu, Rhett không ngừng mỉa mai Scarlett về những mưu tính hành
động của nàng. Scarlett cũng ngang ngược không kém, phớt lờ những lời bình phẩm
của Rhett, một mình đánh xe đi đến xưởng cưa; lộ trình phải đi qua Shanty Town,
một khu nhà tồi tàn kém an ninh. Nàng bị hai tên côn đồ, một trắng một đen, tấn
công; may lúc đó có Big Sam, một cai thợ cũ của cha nàng, cứu kịp.
Nàng kể lại sự việc vừa xảy ra trước sự lơ là chẳng mấy quan
tâm của mọi người. Frank Kennedy chồng nàng, Ashley, cùng với một số cựu dân
quân miền Nam khác đi dự một buổi họp hội kín (Hội Ku Klux Klan) cho kế hoạch tấn
công Shanty Town để trả thù danh dự cho nàng. Ðêm đã khuya mà bọn họ vẫn chưa về.
Các bà các cô ở nhà bắt đầu lo sợ, ngồi thêu may mà dạ chẳng yên, cứ nhìn đồng
hồ gõ từng tiếng sốt ruột.
Lúc ấy Rhett hiện ra báo tin là mấy ông chồng của các bà
đang gặp nạn lọt bẫy của Bắc quân. Melanie tin tưởng Rhett nên nói cho Rhett biết
địa điểm họp. Rhett tức tốc đi cứu nguy. Một toán Bắc quân dưới quyền chỉ huy của
đại úy Tom đến tìm mấy ông chồng vì nghi ngờ họ có nhúng tay vào vụ tấn công
Shanty Town. Toán quân vây nhà chờ đám đàn ông về. Rhett, bác sĩ Meade và
Ashley giả say trở về. Ðại úy Tom hăm bắt Ashley về tội phản loạn. Rhett phải
lanh trí bịa đặt là họ từ nhà thổ của cô điếm Belle Matling uống say trở về. Sự
thật là họ có can dự vào cuộc tấn công ở Shanty Towm khiến cho Frank Kennedy bị
giết và Ashley bị thương. Thế là Scarlett trở thành quả phụ một lần nữa, thừa
hưởng và cai quản một cơ sở làm ăn lớn đang phát đạt.
Melanie đến cám ơn Belle Watling đã cứu mạng chồng. Belle luôn
luôn ca ngợi tính nết hiền thục và sự ưu ái mà nàng dành cho mọi người. Trái lại,
Belle nhận xét rằng Scarlett là một con người tàn ác đã đưa chồng đến cái chết.
Rhett đến thăm Scarlett một buổi chiều khi nàng đang uống rượu
một mình để giải sầu. Quýnh quáng, nàng phải súc miệng bằng nước hoa "Eau
de Cologne" nhưng vẫn không qua mặt được một người lão luyện như Rhett.
Trong một phút mềm lòng hiếm hoi, Scarlett lộ vẻ ân hận. Nàng nghĩ đến mẹ nàng,
một phụ nữ dịu hiền và tử tế. Cũng may là mẹ nàng đã chết để khỏi thất vọng vì
nàng. Rồi Rhett quì xuống chính thức cầu hôn với hy vọng một ngày kia Scarlett
quên được tình yêu trong ảo tưởng với Ashley để tỉnh ngộ và yêu chàng chân thật.
Hai người đi hưởng tuần trăng mật ở New Orleans bằng tàu
trên sông Mississippi. Sau đó, Rhett mua một dinh thự sang trọng cho hai người,
đồng thời xây dựng trang trại Tara huy hoàng trở lại như mới. Thấy Scarlett
sung sướng giàu có, Suellen càng ganh ghét với chị nên buông lời than thở:
"Chị ấy có 3 đời chồng rồi, trong khi tôi là một gái già!"
Scarlett mang theo bà vú Mammy và đứa hầu gái Prissy về nhà
mới. Sau khi hạ sanh bé gái Bonnie Blue Butler, bà vú xin lỗi ông chủ Rhett vì
đứa trẻ sơ sinh không là con trai. Rhett vui sướng rót cho bà một ly rượu mạnh
để mời bà cùng chia vui và hớn hở nói: "Con trai thì có ích gì cho ai! Bằng
chứng là tôi đây này, bà thấy có đúng không?"
Sau khi sinh nở, Scarlett thất vọng vì vòng eo của mình
không còn thon nhỏ như xưa và lo sợ sự sinh con sẽ hủy diệt dần sắc đẹp của
nàng. Nàng lạnh lùng bảo cho Rhett biết nàng không muốn có con nữa. Rhett thầm
biết vợ mình vẫn còn nuôi giữ ngọn lửa lãng mạn với Ashley nên chàng cũng nói
thẳng là chàng sẽ tiếp tục giao du với người tình hờ Belle Watling:
"Trên đời này có thiếu gì chuyện làm và thiếu gì người
khác. Tôi sẽ không bị lẻ loi đâu. Tôi sẽ tìm vui chỗ khác!"
Scarlett khóa cửa phòng ngủ và không muốn liên hệ xác thịt với
Rhett nữa để tránh thụ thai. Rhett tông bể cửa rồi nói:
"Ðừng khóa cửa vô ích! Tôi mà muốn vào thì không có cửa
nào ngăn tôi được!"
Chàng giận dữ ném ly rượu whiskey đang còn cầm trên tay lên
bức tranh chân dung cỡ người thật của nàng. Giờ đây giữa hai người không còn gì
ngoài sợi giây ràng buộc là đứa con. Rhett rất thương yêu và chìu chuộng con vì
chàng tìm thấy ở đứa con sự thương yêu mà chàng không được đón nhận từ người vợ.
Chàng tập cho con cưỡi ngựa, hy vọng con mình sẽ trở thành một nữ kỵ mã tài ba
nhất của miền Nam.
Một hôm Scarlett đến trại cưa gặp Ashley ôn lại chuyện hai
người đã biến chuyển ra sao kể từ sau chiến tranh. Ashley ôm Scarlett vào lòng.
Em gái của Ashley là India Wilkes nhìn thấy và báo cho Rhett biết. Rhett tức khắc
nghĩ rằng vợ đã ngoại tình. Cuộc hôn nhân coi như đến hồi tan vỡ. Ðến hôm sinh
nhật Ashley, Scarlett cáo ốm không đi vì ngại gặp mặt Melanie. Rhett mắng vợ là
hèn, bắt nàng phải thay y phục để đi dự dạ hội sinh nhật. Rhett đưa vợ đến trước
địa điểm tiệc sinh nhật và bảo vợ:
"Cô vào một mình đi! Bầy sư tử đói đang chờ cô đấy!"
Melanie xem như chẳng có chuyện gì xảy ra giữa Ashley và
Scarlett, vẫn tiếp đón nàng niềm nở, mời nàng cùng nhau chào đón khách.
Sau tiệc sinh nhật, nửa đêm Scarlett xuống lầu và thấy Rhett
đang ngồi buồn uống rượu một mình nơi phòng ăn thắp đèn cầy. Rhett bắt nàng phải
ngồi xuống và phải lắng tai nghe.
Rhett nói cho Scarlett biết lý do Melanie không muốn làm lớn
chuyện là vì nàng trọng danh dự và không muốn làm cho người nàng yêu quí là
Scarlett phải mất mặt. Nhưng vì lý do nào Melanie yêu quí Scarlett thì Rhett
không biết. Rhett nói Ashley không thể phản bội vợ trong tâm tưởng mà cũng
không thể ngoại tình trong thực hành. Rhett tức giận nói:
"Tại sao ông ta không quyết định đi chứ?"
Rhett dùng hai tay ôm siết đầu Scarlett như thể muốn bóp cho
văng ra hình ảnh người tình Ashley khỏi trí óc của vợ. Chàng gầm lên:
"Với đôi bàn tay này, anh có thể xé em ra từng mảnh.
Anh sẽ làm nếu như anh có thể mang hình ảnh của Ashley ra khỏi trí óc em vĩnh
viễn."
Trong cơn ghen say, Rhett tưởng đâu chàng làm như thế thì
Scarlett sẽ khiếp sợ. Nhưng Scarlett vùng ra và bằng giọng thách thức nói:
"Chẳng bao giờ anh có thể bắt nạt tôi và làm cho tôi phải
sợ! Anh sống với đất bụi cả đời nên anh chẳng hiểu điều gì khác. Anh đi ghen với
điều anh không hiểu!"
Rhett: "Phải, tôi ghen! Tôi biết em chung thủy với tôi
từ bấy lâu nay! Vì sao? Vì Ashley thuộc gia đình trọng danh dự; còn chúng ta
thì không!"
Hờn ghen, giận dữ, cô đơn, và say nữa, Rhett dùng sức ôm hôn
Scarlett một cách mạnh bạo, bất chấp sự chống cự, và bồng nàng phóng lên cầu
thang từng hai nấc một. Rhett muốn biểu lộ quyền làm chồng và quyền sở hữu; nếu
chàng không thể làm chủ tâm hồn nàng nhưng chàng vẫn có thể chiếm đoạt thể xác
nàng, mặc dù hành động cưỡng bức vợ không còn được pháp luật ngày nay chấp nhận.
Nhưng buổi sáng hôm sau, Scarlett thức dậy với nét mặt rạng
rỡ và nụ cười tươi hớn hở chứng tỏ nàng cũng hưởng ứng cuộc vui thú vợ chồng
đêm trước và tỏ vẽ dường như sẵn sàng làm hòa với chồng. Rhett ăn mặc chỉnh tề
bước vào phòng ngõ lời xin lỗi về hành xử không mấy lịch sự của mình đêm trước.
Nhưng chàng cũng nghiêm trang bảo cho vợ biết ý định chàng muốn ly dị vì mối
xung đột cá tính giữa hai người dường như không thể nào hàn gắn được. Rhett
cũng thông báo cho vợ biết hôm sau chàng sẽ đi Luân Ðôn du lịch một chuyến dài
và mang con theo.
Trong khi du lịch bên Anh Quốc, Bonnie thường bị ác mộng nên
đòi về nhà sớm. Về nhà thấy sắc mặt vợ có vẻ nhợt nhạt, Rhett hỏi lý do;
Scarlett báo cho chồng biết nàng có thai sau lần bị chồng cưỡng bức. Rhett cay
đắng và mỉa mai:
"Thật vậy à? Ai là người cha may mắn thế?"
Scarlett nghe lời cay đắng nên tức giận trả đũa không kém:
"Anh thừa biết đó là của anh. Nếu anh không muốn giữ
cái thai thì tôi cũng chẳng cần! Không có người đàn bà nào muốn có con với một
kẻ đểu cáng như anh. Tôi thà có con với bất cứ người nào khác!"
Rhett châm dầu vô lửa:
"Ðừng lo! Biết đâu sẽ có tai nạn xảy ra!" (Bản
phân cảnh ghi câu đó là "Ðừng lo! Biết đâu có xẩy thaí" nhưng bị kiểm
duyệt).
Giận quá, Scarlett dang tay tát chồng. Rhett né tránh;
Scarlett mất đà té nhào xuống cầu thang dài và xẩy thai thật.
Rhett khóc trong đau khổ và than thở với Melanie:
"Cô ấy không muốn có con nữa, nhất là với tôi. Tôi đã
làm khổ cô ấy vì cô ấy luôn làm khổ tôi. Phải chi cô ấy tha thứ cho tôi. Tha thứ
cho những gì đã xảy ra."
Melanie đề nghị Rhett hãy làm hòa với Scarlett và hai người
nên có một đứa con nữa. Rhett thành thật lắng nghe và cám ơn nàng.
Sau khi Scarlett bình phục, ngoài vườn hoa nhà của hai người,
Rhett giảng hòa với vợ và xin nàng tha thứ. Chàng đề nghị hãy bán hoặc cho hết
phần hùn trong xưởng cưa cho Ashley rồi hai vợ chồng sẽ đi xa. Giữa lúc ấy,
Bonnie cãi lời cha dặn, ỷ rằng mình đã lớn và giỏi hơn; cô bé phi ngựa nhảy qua
một rào cản cao. Scarlett chợt nghĩ con nàng cũng có tính giống cha nàng; và rồi
nàng sững sờ chết lặng khi do định mệnh, Bonnie cũng bị té gãy cổ chết trong
tai nạn bất ngờ.
Cái chết của Bonnie làm cho cả hai Rhett và Scarlett tan nát
cõi lòng, nhất là Rhett. Rhett bồng thây con vào nhà, ngồi gục đầu đau khổ bên
thây con, không cho mọi người làm thủ tục tẩn liệm và chôn cất. Melanie sẵn bản
thân yếu đuối lại đang mang thai nên cũng ngã quị trước tình cảnh đau thương
đó.
Bên giường bệnh, Melanie trăn trối xin Scarlett hãy chăm sóc
ba người là Beau, đứa con trai của nàng, Rhett và Ashley. Bấy giờ Scarlett mới
sau cùng nhận thức được rằng Melanie là mẫu mực phụ nữ mà nàng muốn trở thành,
là người bạn tốt nhất của nàng trên đời. Scarlett cũng chứng kiến Ashley thật sự
đã đau khổ trong tuyệt vọng như thế nào trước sự ra đi của người vợ hiền vì đó
là tất cả của đời chàng.
Ashley nắm chặt áo vợ và nói trong nước mắt rằng chàng không
thể sống mà không có nàng và nàng là giấc mơ duy nhất của chàng.
Sau cùng Scarlett nhận thức được rằng từ bấy lâu nay nàng đã
phí phạm một quãng đời thanh xuân để chạy theo một mối tình vô vọng trong hoang
tưởng một cách trẻ con dại khờ. Ðồng thời nàng cũng chợt tỉnh cơn mơ và hiểu ra
rằng nàng không hề yêu Ashley mà đó chỉ là ảo tưởng. Nàng nghĩ đến Rhett, người
nàng thực sự yêu.
Trong bầu trời đầy sương, nàng hối hả chạy về nhà tìm chàng.
Căn nhà mênh mông nhưng trống vắng lạnh lùng, Scarlett gọi tên chồng. Chạy lên
lầu, nàng thấy Rhett đang ngồi ủ rũ trong phòng ngủ. Sau bao nhiêu năm chung sống
phải chịu đựng những sự thao túng và ruồng rẫy của vợ, lại vừa mất đứa con yêu
quí, Rhett chán nản tột cùng.
Chàng bảo vợ rằng bây giờ Ashley đã góa bụa và có sẵn đó chờ
nàng nên chàng chỉ muốn trốn khỏi niềm đau của hiện tại. Chàng nói:
"Anh quyết định xa em, Scarlett ạ. Sau khi ký giấy ly dị
rồi thì ước mơ của em được sống chung với Ashley sẽ được toại nguyện."
Ràn rụa nước mắt và hốt hoảng, Scarlett xin Rhett hãy lắng
nghe lời minh xác rằng nàng thật sự yêu chàng:
Scarlett: Chắc là em yêu anh từ lâu lắm rồi mà chỉ vì em ngu
muội không biết mà thôi. Xin anh hãy tin em. Anh yêu em mà. Chị Melanie cũng
nói thế.
Rhett: Anh tin em. Nhưng còn Ashley thì sao?
Scarlett: Em chẳng hề yêu anh ấy.
Rhett: Nhưng từ trước đến mải sáng hôm nay em lúc nào cũng
cho thấy như là em yêu anh ấy thật. Không Scarlett ạ. Anh đã cố gắng đủ cách và
hết mức rồi. Phải chi em chịu nhượng bộ phân nửa thôi, ngay cả lúc anh từ Luân
Ðôn trở về.
Scarlett: Lúc đó em thực sự mừng anh trở về. Em nói thật.
Nhưng tại lúc đó anh ác với em quá.
Rhett: Nhưng sao lúc em đau yếu, anh mong em gọi; sao em
không gọi cho anh?
Scarlett: Em muốn lắm vì em cần anh lắm. Nhưng em nghĩ anh
chẳng cần em.
Rhett: Có lẽ tại chúng ta quá cứng đầu không ai chịu thua
ai. Nhưng bây giờ tất cả đều vô ích. Giả dụ như Bonnie còn sống thì chúng ta
còn có cơ hội hàn gắn để sống hạnh phúc bên nhau. Anh luôn luôn muốn nghĩ
Bonnie là em, một thiếu nữ trẻ thơ trở lại trước khi chiến tranh và nghèo đói
đã làm thay đổi con người. Con nó cũng giống như em, và anh có thể cưng chìu nó
như anh muốn được cưng chìu em. Nhưng khi con chết rồi, nó mang theo tất cả.
Scarlett: Ồ, Rhett anh. Anh đừng nói thế. Em xin lỗi anh.
Xin anh tha thứ mọi lỗi lầm trong quá khứ của em.
Rhett: Em ạ. Em thật như một đứa trẻ con. Em tưởng chỉ cần
nói xin lỗi là mọi chuyện trong quá khứ có thể thay đổi được hay sao?
Mặc cho Scarlett khóc vì hối hận, Rhett phản ứng một cách vô
cảm, móc túi trao nàng chiếc khăn tay và nói:
"Ðây, em hãy cầm lấy chiếc khăn tay của anh. Chưa bao
giờ mà anh thấy em có sẵn một chiếc khăn tay trong cơn cần kíp."
Trước khi Rhett bỏ đi xuống lầu, Scarlett van nài:
"Anh! Anh Rhett! Anh đi đâu?"
Rhett: Anh trở về Charleston, quê quán của anh.
Scarlett: Xin anh hãy cho em theo với.
Rhett: Không, mọi thứ ở đây đối với anh xem như hết rồi. Anh
muốn được yên thân. Anh muốn xem coi có nơi nào trên đời này còn có cái gì đáng
yêu đáng mến hay không. Em hiểu ý anh nói chứ?
Scarlett: Không. Em chỉ
biết một điều là em yêu anh.
Rhett: Ðó lại chính là nỗi bất hạnh của em đó Scarlett ạ.
Chàng chia tay nàng nơi cửa. Nàng hỏi:
"Anh Rhett, nếu anh đi rồi thì em biết phải đi đâu và
em sẽ phải làm gì?
Không một chút cảm động, chàng lạnh lùng trả lời nàng lần cuối:
"Nói thật với em, anh đếch cần!"
Khi chàng đóng cửa bước ra đi giữa bầu trời mù sương, nàng
tan nát cõi lòng khi biết rằng nàng yêu chàng từ bấy lâu nay và vừa đánh mất
chàng. Nhưng nàng quyết tâm tin rằng nàng sẽ chiếm hữu được chàng.
Trong cảnh cuối phim, Scarlett độc thoại: "Ta không thể
để mất chàng. Phải có cách nào đó để chàng quay lại nhưng hiện giờ thì chưa biết.
Nếu biết thì chắc ta điên mất. Ta sẽ nghĩ ra cách vào ngày mai.”
Bước trở vào nhà, nàng nghe như có tiếng cha nàng vọng vang:
" Ðất là điều đáng quan tâm nhất, là cái tồn tại sau cùng." Và âm
vang của Ashley: "Còn có một thứ mà em yêu hơn cả yêu anh; đó là
Tara." Và lời của Rhett: "Nơi ban cho em nghị lực chính là mảnh đất đỏ
Tara."
Các âm vang đó lập đi lập lại dồn dập hơn và lớn hơn lên.
Scarlett nhận ra là cho dù nàng không có Rhett quay về với nàng, bao giờ Tara
cũng sẵn sàng chào đón nàng, một đứa con trở về đất mẹ để vun bồi nghị lực.
Nàng thốt lên:
"Tara! Quê nhà ta! Ta sẽ về, và ta sẽ nghĩ ra cách kéo
chàng trở về. Dù gì đi nữa, ngày mai cũng chỉ là một ngày khác!"
Phan Hạnh NTH.
No comments:
Post a Comment