Sunday 16 September 2012

Con Trời Ngạo Mạn


Con Trời Ngạo Mạn

Mấy ngày liên tiếp trong một tuần lễ, tôi được bạn bè chuyển cho một điện thư giống nhau nhưng với lời bình khác nhau. Một người viết, “Tin quan trọng cần đọc”. Một người khác viết, “Thiệt hết nước nói!”. Và người sau cùng viết, “Có thật vậy không?”

 Ðó là một bài ngắn mang tựa đề “Việt Nam: Tỉnh hay Khu Tự Trị?”, là phần dịch thuật lại một đoạn ghi âm được cho là của viên chính ủy Tổng Cục Tình Báo Hoa Nam Trung Cộng phát biểu trong một cuộc họp mật với đối tác Việt Nam. Ðoạn phát biểu dài độ 2,800 chữ này chỉ do duy nhất viên chính ủy Trung Cộng này nói. Phía Việt Cộng chẳng nghe phát biểu một lời nào. Băng thu âm của cuộc họp mật này được một người tên là Ninh Cơ nghe và ghi ra Việt ngữ. Xuất xứ của nó  hoàn toàn bí mật. Thời gian, địa điểm, tên người không được biết.

 Tôi đọc đi đọc lại mấy lượt để rồi cảm thấy giận mấy người bạn đã gửi cho tôi. Sao các anh chia sẻ với tôi làm chi cái tin đáng giận đó. Các anh không biết là máu của tôi có áp suất cao, nhiều mỡ xấu và nhiều đường. Cứ đọc mấy cái tin tức mình nầy hoài chắc không khá. Nhưng rồi nghĩ lại, tôi thông cảm với đa số bạn già trang lứa, tuy tài hèn lực kiệt chẳng làm được trò trống gì, nhưng dù sao vẫn còn chút tấm lòng thao thức với vận mệnh của đất nước. Thấy anh Trung Cộng cứ xấc xược tiếp tục dở trò hiếp đáp quê hương Việt Nam nhỏ bé của mình, ai mà không tức. Nếu đúng đây là quan điểm chính thức của quan chức tình báo Trung Cộng thì nó rất đáng cho chúng ta quan tâm suy nghĩ.

Cuộc họp song phương này chỉ mang danh nghĩa cho có lệ nhưng mọi quyết định đều do phía Trung Cộng chủ động đưa ra. Viên chính ủy Trung Cộng phát biểu, “Thưa các đồng chí. Trong mấy ngày qua, ta đã cùng nhau thảo luận nhiều vấn đề, đạt được đồng thuận về căn bản, tuy không khỏi có sự tranh biện về tiểu tiết. Khép lại, ta có thể hài lòng khẳng định hội nghị đã thắng lợi và thắng lợi lớn. Xin các đồng chí hoan hỉ cạn chén.”

 Câu trích dẫn trên cho thấy phía Việt Cộng có phát biểu, có đóng góp ý kiến và có tranh biện (lấy lệ) về tiểu tiết rồi nâng chén nhậu, nếu xỉn càng tốt để không còn biết trời trăng gì nữa và nhắm mắt chấp nhận những gì Trung Cộng muốn. Ông trời con Trung Cộng (chúng ta không cần phải tử tế gọi nó là Trung Quốc; tên chính thức của nó là Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, nó theo chế độ cộng sản thì gọi nó là Trung Cộng, cũng giống như Việt Cộng, Hàn Cộng, Lào Cộng và Cu (ba) Cộng, là năm anh Cộng duy nhất còn lại trên cái quả địa cầu này) tiếp đó trấn an rằng nước Tàu của hắn không hề “có nhu cầu thôn tính nước nào” cả vì các nước lân bang đó đều nghèo (ám chỉ Việt Nam) nhưng lại có tiềm năng dưới đất hoặc ngoài biển, không có nước Tàu con trời của hắn giúp đỡ thì không khai thác được.

 Anh chính ủy tình báo này láo! Theo như anh ta nói thì nếu Trung Cộng không giúp thì Việt Nam ngồi bó tay chắc. Thế thì tại sao các công ty khai thác dầu hỏa của Anh, Mỹ như BP, Exxon muốn hợp tác với Việt Nam, giúp Việt Nam thì anh ta cực lực phản đối, gây khó khăn mãi khiến cho họ phải rút lại dự án hợp tác.

 Ðoạn trên hắn nói nước của hắn không có mưu đồ ăn tươi nuốt sống nước láng giềng Việt Nam nghèo, nhưng tội nghiệp thay cho nước Trung Hoa vĩ đại của hắn bị những luồng dư luận Việt Nam nói xấu, “Nào là Trung Quốc bá quyền, nào là Trung Quốc bành trướng. Thối lắm, thưa các đồng chí, không ngửi được. Bọn dân chủ ở Việt Nam đã hô hoán rầm rĩ rằng cuộc vạch lại biên cương giữa Trung Quốc và Việt Nam là tranh chấp biên giới. Trong khi đàm phán, tất nhiên có những điều hai bên phải nhân nhượng nhau. Có chỗ lồi ra, có chỗ lỏm vào, ở bên này hay bên kia. Nhưng, đó là kết quả của những thương thảo sòng phẳng, thuận mua vừa bán.”

 À! Thì ra ông chính ủy Tổng Cục Tình Báo Hoa Nam con trời này nói cho chúng ta biết rằng đây là một cuộc mua bán sòng phẳng, tiền trao cháo múc. Vậy mà từ bấy lâu nay người ta nói Việt Cộng bán đất bán biển cho Tàu Cộng, tôi cứ tưởng người ta giận mà nói như thế thôi chứ chẳng lẽ nào, bây giờ hóa ra chuyện đó có thật: một đàng đòi mua cho bằng được với giá bèo, một đàng nhắm mắt bán đại vì là của không vốn. Và chuyện này đã xảy ra từ gần 20 năm trước khi ông Hồ chết lận chứ không phải mới đây. Việt Cộng dâng biển dâng đất cho Tàu Cộng để đổi lấy quân viện khổng lồ dùng thôn tính miền Nam. Công Hàm của Phạm Văn Đồng đã viết như sau: “Chính phủ Việt Nam dân chủ cộng hoa ghi nhận và tán thành bản tuyên bố ngày 4 tháng 9 năm 1958 của chính phủ nước Cộng hòa nhân dân Trung hoa, quyết định về hải phận của Trung Quốc. Chính phủ nước Việt Nam dân chủ cộng hòa tôn trọng quyết định ấy và sẽ chỉ thị cho các cơ quan nhà nước có trách nhiệm triệt để tôn trọng hải phận 12 hải lý của Trung quốc, trong mọi quan hệ với nước Cộng hòa nhân dân Trung hoa trên mặt bể.”

 Một chính khách Tây phương từng nói, khi người Trung Hoa đàm phán thì điều đó có nghĩa là họ coi những gì đang thương lượng đương nhiên đã là của họ rồi; nếu đối phương cố gắng hết sức đòi lại được một phần nào thì người Trung Hoa sẽ nói “chúng tôi xin nhượng bộ, các vị đã thắng lợi, xin chúc mừng!” Ðểu lắm!

 Ông chính ủy con trời Trung Cộng thấy các đồng chí Việt Cộng của ông ta chưa đủ mạnh tay với dư luận chống đối của người Việt, ông ta có vẻ tức giận phát biểu, “Việc gì mà phải là thanh minh cơ chứ? Với bọn phản động chuyên gây rối à? Cứ thẳng tay trấn áp, bịt cái miệng chó của chúng lại. Cứ lừng chừng, thiếu kiên quyết. Cứ hữu khuynh nhân nhượng. Nhân nhượng là chết đấy. Phải quét cho bằng sạch, không thương xót bọn dân chủ. Không cho chúng được đàng chân lên đàng đầu. Vùi chúng xuống đất đen, không cho chúng ngóc đầu dậy. Nhưng, cái đó sẽ không còn là vấn đề trong tương lai. Việc tiêu diệt bọn dân chủ giòi bọ sẽ không còn là việc của riêng các đồng chí Việt Nam. Nó sẽ là nhiệm vụ chung của tất cả chúng ta.”

Ðấy, cái bản tính ngạo mạn phách lối con trời đã lộ ra rồi đấy, một thái độ trịnh thượng kẻ cả nói với kẻ tay sai. Ông ta ngụ ý nói nếu nhà cầm quyền Việt Cộng không cương quyết mạnh tay “tiêu diệt bọn dân chủ giòi bọ” (người Việt) thì nước Tàu Cộng sẽ làm cái công việc ấy giùm cho, vì “Nó sẽ là nhiệm vụ chung của tất cả chúng ta.” Trung Cộng đã có kinh nghiệm dẹp loạn Thiên An Môn và Tân Cương nên tình nguyện giúp đảng cộng sản Việt Nam đàn áp những nhà đấu tranh dân chủ Việt Nam chắc. Nếu chuyện ấy xảy ra, nó sẽ tàn khốc hơn, máu sẽ đổ nhiều hơn vì một lý do dễ hiểu: Tàu chẳng bao giờ thương dân Việt ta cả.

 Nếu ông chính ủy tổng cục tình báo này quên thì chúng ta xin nhắc cho ông nhớ rằng: Càng tự phụ càng nhục.

 Nước Trung Hoa kiêu ngạo tự coi mình là con trời, là cái rốn của vũ trụ nhưng cũng đã từng khuất phục và bị ngoại bang chiếm đóng, cai trị, xâu xé bởi Mông Cổ, Mãn Châu, Tây phương và Nhật Bản. Nhà Nguyên cai trị dân tộc con trời của ông một thế kỷ (1271-1368), nhà Thanh bắt dân ông vấn tóc đuôi sam gần 300 năm (1644-1911), và người Anh, người Nhật từng khinh miệt dân tộc ông như con vật. Mọi dân tộc không phải là người Trung Hoa đều bị coi là man di mọi rợ, là bạch quỉ; thế mà chính vì lòng tự phụ mù quáng đã đưa đất nước Trung Hoa ngủ quên trong mê muội và trở nên hèn yếu suốt một thời gian dài.

 Trong quyển sách Người Trung Quốc Xấu Xí, tác giả Bá Dương so sánh một cách ví von nước Trung Hoa với bản chất kiêu ngạo và tự phụ cũng giống như một hũ tương thối không ngửi được. Lịch sử thế giới chứng minh cho thấy các thế lực đế quốc tưởng đâu là vô địch nhưng rồi cũng có ngày suy vong. Ông viết:

 “Còn cái anh Trung Quốc bị lao phổi đến thời kỳ thứ ba kia, nhất thời đứng trên vũ đài thế giới dương dương tự đắc, nhưng rồi một cơn gió lạnh thổi đến lập tức hắt hơi ba bốn cái thật to, mũi dãi ròng ròng. Có người bảo uống aspirin đi, thì lại bảo người đó có tư tưởng quá khích, làm lung lay đất nước. Kết quả giống một củ hành trồng ngược, hai người đỡ cũng không nâng lên được. Hễ cứ có ai nói nên bắt chước người khác là có một chút gì đó không thể nhịn nhục được - đại trượng phu tất phải đạp đất chống trời, oanh oanh liệt liệt, làm cho những đứa nhãi ranh phải khâm phục, ghen tị chứ ai lại đi bắt chước! Vấn đề là cái mẽ ngoài này ở đời Đường, đời Hán thì đích thực là có. Song thời thế đã đổi thay rồi!”

 “Khi đến Peloponnese, người Hy lạp còn ở trong tình trạng ăn lông ở lỗ, đít còn đóng khố, thì dân ở đảo Crète đã có một nền văn minh xán lạn huy hoàng, không chỉ biết luyện thép mà còn có những thành tựu kỹ thuật cao độ khác. Nhưng sau đó, chỉ trong một khoảng thời gian 200 năm, người Crète đã bị người Hy lạp chinh phục đến không còn dấu vết gì cả.”

 “Năm nghìn năm trước ở Nam Mỹ đã có những cung điện của đế quốc Inca, hiện tại vẫn còn tìm thấy di tích trong vùng núi hoang của Peru. Chỉ cần căn cứ vào các kiến trúc tráng lệ đó chúng ta cũng đủ thấy trình độ văn hóa của họ cao như thế nào (Vào lúc người Inca xây những lâu đài này thì người Trung Quốc chúng ta còn là một dân tộc dã man ăn lông ở lỗ). Nhưng bây giờ người Inca ở đâu?”

“Bá Dương, người viết những điều này, không phải là kẻ chuyên môn đi làm mất tinh thần người khác. Nhưng chúng ta cần thấy rõ rằng cạnh tranh là một thứ rất vô tình. Ông trời kia không thể vì anh Trung Quốc có 5.000 năm văn hóa mà phái thiên binh xuống bảo hộ như Đường Tăng được.”

 “Vì vậy nhân lúc còn đang sống trên thế gian này, chúng ta cần phải cấp tốc rèn luyện, làm sao nôn ra được tất cả những thứ dơ bẩn trong ruột, ăn vào được những thứ có chất dinh dưỡng tốt. Hiện tại chúng ta thương tiếc những quốc gia đã bị tiêu vong trong lịch sử, những dân tộc đã bị tuyệt chủng, nhưng đừng hy vọng trong tương lai hậu thế sẽ lại thương xót chúng ta như vậy.”

 Năm 1793, vua Càn Long tiếp kiến sứ thần George Macartney của vua nước Anh George Ðệ Tam. Xung đột văn hóa xảy ra khi vua Tàu bắt sứ Anh phải khấu đầu ra mắt. Ông đại sứ Ăng Lê làm gì chịu quì mọp cúi đầu chạm đất lạy vua Tàu. Ông đại sứ Anh dâng sớ tâu rằng nước Anh muốn giao thương với nước Tàu phát triển. Vua Tàu truyền thảo thư trả lời rằng “Chúng tôi chẳng thiếu một thứ gì như đại sứ của ngài và của các nước khác đã thấy. Chúng tôi chẳng hề cần đến nhiều những vật dụng lạ của nước ngoài và chúng tôi cũng không cần thêm chế biến phẩm của nước ngài.”

 Matteo Ricci (1552-1610), một vị cha cố dòng chúa cứu thế người Ý nói và viết thông thạo Hoa ngữ tiên phong sống ở Trung Hoa  trong cuối thế kỷ 16 và đầu thế kỷ 17 gần 30 năm và mất ở đấy, nhận xét về tính ngạo mạn con trời của người Trung Hoa như sau, “Vì sự ngu dốt của họ về tầm rộng lớn của thế giới và vì quan niệm cao ngạo quá độ của họ, người Trung Hoa cho rằng chỉ có nước họ là đáng ngưỡng phục. Tự hào về một đất nước rộng lớn, một nền văn minh lâu dài, một hệ thống hành chánh chặt chẽ, họ khinh thị mọi giống dân khác, không những là man di mọi rợ mà còn là súc vật. Ðối với họ không có nơi nào khác trên trái đất có thể khoa trương về triều đại vua chúa vĩ đại và văn hóa cao như họ. Càng mù quáng với lòng tự phụ bị thổi phồng bao nhiêu, họ càng cảm thấy xấu hổ nhục nhã bấy nhiêu khi sự thật đã được phô bày.”

 Nhưng kể ra vận số của mấy ông con trời vẫn còn may. Sau cùng, nhờ mở mắt và biết dẹp bỏ lòng tự kiêu tự đại, chịu noi gương của các nước khác, chịu học hỏi cái hay cái đẹp của văn minh Tây phương mà phát triển xứ sở và mới có được như ngày nay.

 Ngoài mặt, Trung Cộng công bố chính sách đối ngoại gồm tám điểm căn bản là:

 - Không theo đuổi chủ nghĩa bá quyền. Trung Cộng vẫn còn là một quốc gia đang phát triển và không có đủ nguồn tài nguyên để theo đuổi mộng bá quyền. Ngay cả trường hợp trở thành một quốc gia đã phát triển, Trung Cộng cũng không bá quyền.

 - Không chơi trò quyền lực chính trị, và không can thiệp vào nội tình nước khác, không áp đặt chủ thuyết của mình lên nước khác.

 - Chủ trương mọi quốc gia đều bình đẳng, cư xử đồng đều, tôn trọng lẫn nhau. Mọi tranh chấp nên được tham khảo và giải quyết bởi các phe liên hệ dựa trên căn bản tham dự đồng đều. Không ỷ mạnh hiếp yếu.

- Xem xét và đưa ra quyết định theo từng sự việc quốc tế không thiên vị, không xử ép đối phương. Không làm hại nước khác điều gì mà Trung Cộng không muốn nước đó làm ngược lại với mình.

- Chủ trương giao hảo mối liên hệ với nước ngoài theo đúng tinh thần Bản Hiến Chương LHQ, gia tăng hợp tác quốc tế và không tự ý chơi trò chính trị, tôn trọng uy quyền của LHQ, không vi phạm hay vượt qua các qui luật quốc tế.

 - Chủ trương thương thảo đàm phán hòa thuận các tranh chấp quốc tế, không bành trướng lãnh thổ, xâm phạm hoặc chiếm đoạt.

 - Cực lực chống lại nạn khủng bố, chế tạo vũ khí sát hại hàng loạt. Trung Cộng là thành viên trách nhiệm của cộng đồng thế giới, thực tâm tuân hành mọi hiệp ước quốc tế, không lựa ra xé bỏ hiệp ước nào không cần thiết.

 - Tôn trọng sự khác biệt và đa dạng của nền văn minh thế giới, chủ trương trao đồi văn hóa, học hỏi lẫn nhau, khen ngợi ưu điểm của nhau. Chống lại sự khiêu khích giữa các nền văn minh, không đỗ buộc sắc dân hoặc tôn giáo nào là dính líu với khủng bố.

 Nhưng ngấm ngầm bên trong, Trung Cộng không ngừng gia tăng tiềm lực kinh tế và quân sự để trở thành siêu cường trên thế giới. Không như Mỹ hoặc Nga, Trung Cộng sẵn có tiềm năng nhân lực vượt trội bậc nhất trên thế giới. Trước đây chúng ta thường nghe câu nói đùa là nếu tất cả 1 tỉ 300 triệu người Tàu cùng đứng ở biên giới và nhổ nước bọt một lượt thì nước Việt Nam có thể bị ngập lụt. Vì thế, việc lấy số đông đồng hóa các dân tộc thiểu số không khó thực hiện. Người Hoa gốc Hán tộc được khuyến khích di dân ồ ạt vào các vùng lãnh thổ tự trị Tân Cương, Tây Tạng, Nội Mông và Mãn Châu, dần dần sẽ trở thành đa số nắm mọi ưu thế về chính trị, kinh tế và lấn át văn hóa người bản địa.

 Trung Cộng không dừng lại ở đó, họ tiếp tục xâm nhập vào các nước khác bằng các dự án kinh tế giá rẻ để đổi lấy những tương nhượng trong tương lai, nhất là tại các quốc gia nghèo yếu chậm phát triển Á Phi. Sự có mặt của họ ở Lào, Căm Bốt, Miến Ðiện gia tăng đáng kể, ngay cả ở Việt Nam.

 Theo một bài tường trình đăng trên báo Yale Global ngày 25/4/2008 của Bertil Lintner, một ký giả Thụy Ðiển đặt văn phòng làm việc ở Thái Lan, quốc gia nhỏ bé Lào một ngày nào đó có thể sẽ là bộ phận nối dài của tỉnh Vân Nam. Ông đưa ra nhận định này dựa trên sự kiện ảnh hưởng của Trung Cộng ngày càng lộ ra rõ rệt nhất là ngay tại thủ đô Vạn Tượng (Vientiane). Học theo phương cách của người Anh ở Hương Cảng hơn một thế kỷ trước, tại đây, Trung Cộng đã thuê dài hạn và đang cho xây cất một thành phố Trung Hoa tân kỳ hiện đại cho 50 ngàn dân cư người Hoa Hán tộc, ngụy trang dưới cái tên Dự Án Phát Triển Tân Ðô Thị.

 Lào từng giữ tình hữu nghị thắm thiết với Việt Nam trong nhiều năm, nhưng ngày nay Lào không thể cưỡng lại sự o bế khôn khéo của anh khổng lồ giàu có Trung Cộng. Theo con số thống kê chính thức, hiện đang có khoảng 30 ngàn thợ thuyền người Tàu làm việc trong lãnh thổ Lào. Nhưng trên thực tế, theo ký giả Bertil Lintner, con số đó có thể cao hơn hàng chục lần. Hàng ngàn người Hoa làm việc xây dựng Ðường Số 3 chạy từ Boten biên giới Vân Nam xuyên ngang qua Luang Nam Tha xuống Houei Xay nơi có phà băng sông Cửu Long qua Chiang Khong Thái Lan. Trong tương lai, cầu nối liền hai nước sẽ được xây cất thay thế cho phà. Dự án đường xa lộ này nhận được sự tài trợ của Ngân Hàng Phát Triển Á Châu, sẽ là đường bộ huyết mạch chính nối liền Trung Hoa với Ðông Nam Á.

 Trung Cộng trở thành nước đầu tư lớn thứ nhì ở Lào sau Thái Lan, hiện đang thực thi hơn 236 dự án trị giá lên đến gần một tỉ Mỹ kim, một bước nhảy vọt khổng lồ từ con số ba triệu Mỹ kim năm 1996. Phần lớn các dự án này trong ngành khai thác thủy điện lực, quặng mỏ khoáng sản như vàng, đồng, sắt, potassium và bauxite. Ngoài ra Trung Cộng còn khai hoang một vùng đất rộng lớn để lập đồn điền trồng cao su.

 Sự trợ giúp của Trung Cộng dành cho nước Lào kể từ cuối thập niên 1990 đến nay đã đạt đến con số năm trăm triệu Mỹ kim, vừa là tiền cho không vừa là các khoản nợ lãi suất thấp. Trung Cộng xây cất trung tâm văn hóa Trung Hoa bề thế ở Vạn Tượng, tái chỉnh trang công viên Patouxay, khải hoàn môn, và xây vận động trường cho các cuộc tranh tài thể thao Ðông Nam Á 2009.

 Trên xứ Chùa Tháp, Trung Cộng cũng không kém gây ảnh hưởng mạnh. Năm 1988, thủ tướng Hun Sen từng nói rằng Trung Cộng là căn nguyên của mọi tội ác ở Cao Miên. Nhưng thời thế đã xoay chiều. Ngày nay Hun Sen hân hoan chào đón nguồn đầu tư mạnh mẽ của Trung Cộng vào Cao Miên trong các lãnh vực kỹ nghệ dệt may, canh nông, hầm mỏ, khách sạn và du lịch. Trong khi các quốc gia Âu Mỹ và Nhật Bản giảm bớt hoặc ngưng viện trợ cho Cao Miên vì tình trạng kém dân chủ thì Trung Cộng nhào vào cứu vớt Hun Sen bằng hiện vật, ngân khoản và hàng ngàn chuyên viên.

 Số nhân viên Trung Cộng gửi đi làm việc ở hải ngoại ngày nay khác hẳn với số người Trung Hoa rời quê hương tha phương cầu thực trước đây. Người di dân Trung Hoa xưa ôm lấy và mang ơn vùng đất mới cưu mang họ, sẵn sàng hòa nhập; người Trung Hoa ra nước ngoài làm việc ngày nay mang theo niềm tự hào dân tộc, trịnh thượng của kẻ đi ban ơn mưa móc, truyền bá văn minh. Thái độ  hách dịch ngang ngược này đã bộc lộ ở Việt Nam trong thời gian gần đây mà chúng ta đã biết qua các vụ ngang nhiên đánh người và đập phá đồ đạt, coi công an và luật pháp Việt Nam chẳng có kí lô nào.

 Cuối năm 2008, hàng ngàn nhân công Trung Cộng sang Miến Ðiện xây đập thủy điện sông N’Mai nơi thành phố Chipwi tỉnh bang Kachin, một trong 7 dự án thủy điện mà nhà cầm quyền quân phiệt Miến Ðiện cho phép Trung Cộng trúng thầu qua trung gian của tay trùm á phiện Lo Hsing Han.

 Tại Nepal, bắt đầu kể từ năm 1996, Ðảng Cộng Sản Mao chủ nghĩa (Maoist) mưu toan thay thế hệ thống lập pháp của hoàng gia bằng thể chế cộng hòa nhân dân xã hội chủ nghĩa. Sự kiện này dẫn đến cuộc nội chiến kéo dài trong nhiều năm khiến cho 12 ngàn người chết. Tháng 9 năm 2005, phe Mao-ít đơn phương tuyên bố hưu chiến trong 3 tháng để thương lượng yêu sách. Ðáp ứng phong trào dân chủ trong nước năm 2006, nhà vua đồng ý thoái vị. Cuối năm 2007, quốc hội Nepal thay đổi hiến pháp hủy bỏ chế độ quân chủ, tuyên bố Nepal là một cộng hòa liên bang. Ðảng Cộng Sản Mao-ít thắng và chiếm đa số ghế dân biểu trong cuộc bầu cử ngày 10/4/2008. Nhà vua dọn đồ đạc ra khỏi hoàng cung; và nó được biến thành viện bảo tàng. Tuy nhiên các thế lực chính trị vẫn tiếp tục tranh giành; phe Mao-ít bị lật, và một liên minh chính phủ mới phi Mao-ít được thành hình.

 Thay đổi chiến thuật, thay vì yểm trợ du kích vũ trang gây căm hận và thất nhân tâm, Bắc Kinh đóng vai anh láng giềng nhà giàu ra tay giúp đỡ.Với nguồn tài chánh, nhân lực và kỹ thuật dồi dào, Trung Cộng đang đi theo con đường của Mỹ trước đây, đó là bung ra các nước chung quanh và thế giới bằng viện trợ và đầu tư đồng thời truyền ảnh hưởng văn hóa. Mặc dù Nepal cũng như Pakistan và Sri Lanka đều là những quốc gia có liên hệ gần gũi hơn với Ấn Ðộ về chủng tộc, lịch sử và văn hóa, nhưng Trung Cộng vẫn không ngần ngại bỏ công của ra để tạo ảnh hưởng. Mỹ đi đến nước nghèo nào cũng lập phòng thông tin Hoa Kỳ, lớp dạy Anh ngữ, hội thân hữu với quốc gia sở tại. Trung Cộng lập các trung tâm nghiên cứu Trung Hoa, hội Khổng học, trường dạy Hoa ngữ để truyền bá nền văn minh Hán tộc. Mỹ cấp học bổng huấn luyện tu nghiệp, Trung Cộng cũng làm y hệt. Nhiều quân nhân công chức Nepal được mời qua Hoa Lục học chuyên môn. Viện Khổng Tử trường đại học Kathmandu huấn luyện thầy giáo và dạy sinh viên Nepal học Hoa ngữ cùng nhiều chương trình và bộ môn khác nhau, từ quản trị xí nghiệp đến hướng dẫn du lịch.

 Ðội ngũ công binh Trung Cộng hiện đang tối tân hóa xa lộ nối liền hai nước từ Lhasa Tây Tạng đi Khatmandu, dự trù hoàn tất cuối năm nay với phí tổn hơn 100 triệu Mỹ kim. Hàng tá các dự án khác như đặt đường giây cáp sợi quang học cho xa lộ thông tin, xây nhà thương, dự án cung cấp nước Melamchi dài hạn trị giá hơn 300 triệu Mỹ kim, dự án thủy điện 200 triệu nữa. Ông con trời ngày nay quả là giàu và muốn làm cho thiên hạ nể mặt. Tại các quốc gia châu Phi nghèo khổ nhưng giàu tài nguyên, hàng trăm ngàn công nhân Trung Cộng hiện có mặt tại vùng Trung Đông và Bắc Phi, chỉ riêng tại Algeria là 50,000.

 Ngoài ra còn phải kể đến tham vọng bành trướng lãnh thổ. Trung Cộng luôn xem Ðài Loan đương nhiên là một phần lãnh thổ của họ. Gần đây, họ tranh quyền sở hữu biển Ðông và một phần lãnh thổ của Việt Nam. Ðối với Ấn Ðộ, Trung Cộng tranh chấp đòi làm chủ các vùng đất Aksai Chin, Arunachal Pradesh và biên giới dọc theo các tỉnh Himachal Pradesh và Uttaranchal giáp sát với Tây Tạng. Với nước Bhutan, họ cũng dành một phần đất ranh giới. Tranh giành các đảo Sensaku của Nhật, sông Áp Lục của Bắc Hàn, hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa với một số nước Ðông Nam Á như Việt Nam, Phi Luật Tân, Mã Lai Á và Brunei. Vào đầu tháng 11/2006, ngay tại kinh đô New Delhi Ấn Ðộ, đại sứ Trung Cộng Sun Yuxi thẳng thừng tuyên bố rằng nguyên lãnh thổ tỉnh Arunachal Pradesh (của Ấn Ðộ) là thuộc quyền Trung Cộng.

 Chuyện tương lai: Việt Nam sáp nhập vào Trung Hoa

 Chúng ta chịu khó dằn cơn nóng giận để nghe nốt phần phát biểu ngang ngược của tên chính ủy tình báo Trung Cộng nhé:

 “Thưa các đồng chí. Hội nghị đã thành công là nhờ nó gạt được ra những chuyện lặt vặt vô bổ, đang là đề tài thời sự, để tập trung vào đại sự: bàn về chuyện hợp nhất hai quốc gia trong tương lai. Tương lai có thể chưa tới ngay, nhưng lại có thể rất gần. Vì thế, ta phải có viễn kiến và phải có sự chuẩn bị. Hợp kết Trung Quốc Việt Nam có thể là một mốc lịch sử vĩ đại trên đường phát triển của tổ quốc. Với tư cách tham mưu cho cấp cao hai bên, trong hội nghị này chúng ta bàn thẳng vào những phương án phát thảo những bước tiến hành cụ thể, những công việc cụ thể trong công tác chuẩn bị. Nào, xin cạn chén một lần nữa, mừng thắng lợi của hội nghị lịch sử này.”

 Hắn (tên chính ủy tình báo Trung Cộng) nói rằng chuyện chống đối của những người dân Việt còn quan tâm đến vận mệnh đất nước là chuyện lặt vặt vô bổ. Hắn nói sớm muộn gì Việt Nam cũng sáp nhập vào Trung Cộng. Hắn nói khẳng định cứ như Trung Hoa luôn là tổ quốc của đứa con Việt Nam có bổn phận phải quay về. Hắn nói chuyện kết hợp hai nước coi như đã được hai bên đồng ý rồi; vấn đề còn lại cần bàn thảo trong hội nghị chỉ là soạn ra các diễn tiến chuẩn bị. Hắn mời mọi người trong buổi họp nâng ly mừng thắng lợi. Thắng lợi của hắn và nước hắn thì có; còn thắng lợi phía Việt Nam là ở cái khoản nào?

“Trong tình thế hiện nay, Việt Nam không còn lựa chọn nào khác, không còn con đường nào khác hơn là trở về với tổ quốc Trung Hoa vĩ đại.”

 “Ði với Mỹ chăng? Thì các đồng chí chạy đi đâu? Trở về với tổ quốc thì các đồng chí mới tiếp tục tồn tại như những ông chủ duy nhất trước hiểm họa của bọn dòi bọ đang tích cực phản công nhằm tống cổ các đồng chí ra khỏi chỗ ngồi của mình. Hãy tưởng tượng một ngày nào đó, các đồng chí không được ngồi ở bàn giấy trong công thự, mà phải đi lang thang ngoài đường kiếm việc làm. Thật khủng khiếp. Vì thế, chúng ta phải chiến đấu hết mình cho sự tồn tại của chúng ta, cho con cháu chúng ta, tương lai của chúng ta, của con cháu chúng ta. Quyết không để lọt vào tay kẻ khác.”

 Hắn nói Việt Nam (ý chỉ Ðảng Cộng Sản chóp bu ở Bắc Bộ Phủ) không còn con đường nào khác là quay về với tổ quốc Tàu, nếu không thì chạy đi đâu, hắn thách đố hỏi. Hắn nói chỉ có cách ôm chân Tàu Cộng nhà cầm quyền Hà Nội mới tiếp tục tồn tại trước hiểm họa của phong trào tranh đấu đòi dân chủ đa nguyên trong và ngoài nước. Hắn dọa nếu không theo Tàu, bọc chóp bu Hà Nội có ngày sẽ bị đuổi ra khỏi công thự và phải đi lang thang ngoài đường kiếm việc làm. Nghe qua đã sợ chưa hở các đồng chí đồng rận trong đảng CSVN.

 “Lũ dân chủ dòi bọ ấy có cả ở Trung Quốc. Tôi thừa nhận điều đó. Nhưng chúng tôi thẳng thắn trấn áp chúng thắng lợi. Nhưng ở Việt Nam tình trạng có khác. Chúng hung hăn hơn, lì lợm hơn, là do các đồng chí thiếu kiên quyết. Nếu ở Trung Quốc có một Thiên An Môn, thì tại sao Việt Nam không có một cái tương tự? Tôi xin bảo đảm với các đồng chí rằng, Trung quốc sẽ tận tình chi viện cho các đồng chí, một khi có sự biến đe dọa quyền lợi của đồng chí, để bảo vệ các đồng chí. Trung Quốc không thiếu xe tăng dĩ chí trong vài Thiên An Môn. Các đồng chí cứ hỏi Nông đồng chí (tức ông Nông Ðức Mạnh) xem Hồ đồng chí (tức là Hồ Cẩm Ðào) đã hứa hẹn gì trong cuộc gặp gỡ cấp cao vừa rồi. Nhưng đó là trong tình huống hiện nay. Trong tương lai thì hai nước đã là một, thì sẽ không phải như vậy.”

 Hắn tiếp tục hù dọa các đồng chí thuộc băng đảng CSVN rằng sự đấu tranh và chống đối của những nhà dân chủ ở Việt Nam kiên trì vững mạnh hơn ở Tàu. Hắn xúi đám cầm quyền Hà Nội phải kiên quyết đàn áp phong trào dân chủ. Hắn hứa nếu Hà Nội không đủ sức dẹp thì Tàu Cộng sẽ viện trợ, có gấp mấy lần Thiên An Môn cũng có đủ xe tăng để dẹp. Người Việt chúng ta phải hiểu rằng giữa người đồng chủng đồng loại với nhau mà Tàu Cộng còn thẳng tay đàn áp thì khi ra tay đàn áp người Việt, chúng còn sắt máu đến cỡ nào nữa.

 “Việc Việt Nam trở về với tổ quốc Trung Hoa vĩ đại là việc trước sau sẽ phải đến. Không sớm thì muộn. Mà sớm thì hơn muộn. Trong lịch sử, Việt Nam từng là quận huyện của Trung Quốc, là một nhánh của cây đại thụ Trung Hoa. Trung Quốc và Việt Nam là một. Ðó là chân lý đời đời. Ðó cũng là lời của Hồ đồng chí (tức là ông Hồ Chí Minh) trong lễ tuyên thệ gia nhập đảng cộng sản Trung Quốc. Hồ đồng chí tôn kính còn dạy: "Trung Quốc, Việt Nam như môi với răng. Môi hở thì răng lạnh." Có nghĩa là hai nước là hai bộ phận trong cùng một cơ thể. Nông đồng chí (tức là đồng chí Nông Ðức Mạnh) từng tự hào nhận mình là người Choang (Zhuang) trong cuộc gặp gỡ các đại biểu trong Quốc Vụ Viện. Mà dân tộc Choang là gì? Là một bộ phận của đại gia đình các dân tộc Trung Quốc.”

 Ðấy, bạn đọc thấy chưa, Tàu Cộng bao giờ và mãi mãi vẫn khăng khăng cho rằng Việt Nam là một quận huyện của Trung Hoa, “là một nhánh của cây đại thụ Trung Hoa”, là “chân lý đời đời” như lời hắn nói. Thật là xấc xược và ngạo mạn. Hắn còn nói chính Hồ Chí Minh cũng từng xác nhận như thế, và Nông Ðức Mạnh cũng từng tự hào nhận mình là gốc người thiểu số tộc Choang của Tàu. Ðó là thái độ bệnh hoạn tự hào dân tộc quá đáng tự coi mình là con trời, là ưu tú siêu việt hơn tất cả mọi chủng tộc khác.

 “Trong thời đại hiện nay thì thế giới được tái phân chia sau đệ nhị thế chiến, thì Hoa Kỳ đã mất sự độc tôn trong sự trỗi dậy bất ngờ của tổ quốc chúng ta, thì sự sát nhập trở lại của Việt Nam và toàn bán đảo Ðông Dương tiếp theo là điều tất yếu. Thế nhưng chúng ta đều đã thấy, đã biết những biểu hiện lừng chừng, giao động lúc này lúc khác, trong ban lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam muốn người dựa lưng vào Trung Quốc, người dựa hơn con hổ giấy Hoa Kỳ. Bây giờ đã khác. Sự lựa chọn chỉ còn có một. Và ở đây, các đồng chí Việt Nam tỏ ra có lựa chọn đúng.”

 Hắn nói ngày nay Hoa Kỳ không còn giữ vị trí độc tôn là siêu cường số một của thế giới mà Trung Cộng “trỗi dậy bất ngờ” để trở thành đối lực của Hoa Kỳ. Hắn còn tỏ vẻ khinh thường Hoa Kỳ khi gọi nước này là con hổ giấy. Hắn khen giới lãnh đạo Hà Nội sau một thời gian lưỡng lự đã “tỏ ra có lựa chọn đúng” là chọn Trung Cộng thay vì nghiêng theo Mỹ.

 “Ngày nay, Trung Quốc vĩ đại phải dành lại vị trí đã có của mình. Có Việt Nam nhập vào, Trung Quốc đã vĩ đại lại càng thêm vĩ đại. Thế giới hôm nay chỉ còn lại hai siêu cường. Ðó là Trung Quốc và Hoa Kỳ. Con hổ giấy Hoa Kỳ. Những việc mà bây giờ chúng ta phải làm. Tôi xin nhấn mạnh lại lần nữa. Không phải bây giờ mới làm, nhưng làm chưa đúng, làm chưa đủ, thì nay cần phải đẩy mạnh hơn nữa. Phải triển khai rộng hơn nữa là đè bẹp và tiêu diệt luận điệu tinh thần dân tộc vẫn còn tồn tại dai dẳng trong bọn kiên trì lập trường độc lập dân tộc. Ðặc biệt trong đám trí thức và vài phần tử công thần chủ nghĩa trong tướng lĩnh. Cần phải tiêu diệt cả về tinh thần, cả về vật chất.”

 Hắn muốn kéo vây cánh, muốn Việt Nam sáp nhập vào với nước Tàu cho nước Tàu “thêm vị đại”. Nhưng hắn tự mâu thuẫn khi một mặt tự hào làm người Trung Hoa, một mặt khuyên người Việt Nam, nhất là giới trí thức và tướng lãnh quân đội, hãy dẹp bỏ tinh thần dân tộc độc lập, phải tiêu diệt cả tinh thần lẫn vật chất. Nói như vậy chẳng khác nào hắn bảo người Việt hãy quên tiếng Việt để nói tiếng Tàu và quăng chiếc áo dài vô thùng rác để mặc xường xám.

 “Trong tướng lĩnh, phần nhiều là người của ta, do ta đào tạo, cất nhắc. Công này là nguyên chủ tịch Lê (tức là Lê Ðức Anh) người rất biết nhìn xa trông rộng. Tuy nhiên, lẫn vào đấy cũng vẫn có vài phần tử lừng chừng, giao động, chủ yếu do kém hiểu biết. Các đồng chí cần đả thông, bồi dưỡng thêm cho họ về lập trường, quan điểm và trường đảng các cấp. Mấy anh già sắp chết hay nói ngang thì phải đe nẹt cho chúng biết rằng, một khi đã bị coi là chống đảng thì chúng sẽ bị tước hết mọi tiêu chuẩn cao đang được hưởng, tất chúng sẽ im mồm.”

 Hắn nói phần nhiều các tướng lãnh Việt Cộng là do Trung Cộng đào tạo. Nhưng cũng có một số tướng lãnh có lập trường lừng khừng cần phải được đả thông và bồi dưỡng. Tướng già nào lên tiếng chống đảng (chắc là hắn muốn ám chỉ tướng về hưu Võ Nguyên Giáp) thì cứ cúp hết quyền lợi bỗng lộc thì tất nhiên chúng sẽ im mồm.

 “Ðám trí thức lèo tèo mới là đáng ngại. Tuy chẳng có trong tay cái gì, nhưng chúng có khả năng kích động tinh thần nhân dân để cản trở sự hợp nhất. Nhưng không lo. Mao chủ tịch đã dạy: "Trí thức khởi xướng được, nhưng không làm được. Chúng chỉ lép bép lỗ miệng. Thấy súng lên đạn là chúng rùng rùng bỏ chạy." Ðáng ngại là ở chỗ ấy, chỗ khởi xướng. Nhưng không đáng sợ cũng ở chỗ ấy. Ở chỗ bản tính trí thức, hãy lên đạn, hãy hô bắn thật to, đâu sẽ vào đấy. Lực lượng chủ yếu của chúng ta trong việc trấn áp bọn dân tộc chủ nghĩa là hai cánh quân. Về vật chất là công an, về tinh thần là truyền thông.”

 Hắn nói giới trí thức trẻ đòi hỏi dân chủ ở Việt Nam coi vậy mà tiếng nói của họ đáng ngại, nhưng hắn bày cách cứ dùng công an và họng súng mà trấn áp họ là xong ngay theo cách của chú Mao cân nặng tạ hai/Thịt ùn lên mặt mọc hai ba cằm chủ tịch dạy. Thảo nào công an Việt Cộng thẳng tay bắt bớ đàn áp các nhà trí thức phản kháng trẻ ở Việt Nam như Lê Công Ðịnh, Nguyễn Tiến Trung, Nguyễn Khắc Toàn, Phạm Hồng Sơn, Nguyễn Xuân Nghĩa, v.v.

 “Công an sẽ được cung cấp mọi trang bị hiện đại nhất để đè bẹp mọi mưu toan đối kháng. Nhưng phải chú ý đến điểm này: Không được lạm dụng các phương tiện hiện đại. Chiếu cố những biện pháp truyền thống ít gây ồn ào, tránh những phản ứng quốc tế bất lợi. Truyền thông phải xừ dụng mọi phương tiện sẵn có. Tăng cường viết và nói hằng ngày hằng giờ, biện luận cho dân thấy cái lợi của việc sát nhập. Họ sẽ được hưởng mọi phúc lợi của người dân Trung Quốc hơn hẳn phúc lợi đang có. Họ sẽ không còn chuyện lủng củng vướng mắc về biên giới. Ngư dân được tha hồ đánh cá trên biển Ðông này cũng là của họ mà không còn phải lo lắng: vì xâm phạm lãnh hải, bị hải quân Trung Quốc trừng phạt. Người dân khi xuất ngoại sẽ được cầm hộ chiếu của một nước lớn mà thế giới phải kiêng nể.”

 Hắn nói rằng một khi Việt Nam sáp nhập vào Trung Hoa, chừng đó ngư dân thuộc tỉnh hay khu tự trị Việt Nam của Tàu sẽ tự do ra khơi lưới cá mà không còn lo sợ bị bắt nữa vì họ đã là công dân Tàu rồi mà! Nhưng cứ nhìn tấm gương Tàu Cộng đối xử như thế nào với các các sắc tộc thiểu số không phải là người Hán ở các vùng lãnh thổ tự trị như Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông và Mãn Châu thì rõ. Người Hán vốn luôn coi mình là dân tộc thượng đẳng sẽ tiếp tục kỳ thị người Việt cho dù Việt Nam có bị Trung Cộng sáp nhập đi chăng nữa. Lúc này toàn thể người Việt chúng ta nên hét vào mặt hắn (tên chính ủy tình báo Hoa Nam) câu nói của anh hùng dân tộc Trần Bình Trọng rằng Ta thà làm quỉ nước Nam còn hơn làm vương đất Bắc. Còn nếu như nhà cầm quyền Bắc Kinh vẫn lì lợm đòi nuốt sống Việt Nam thì chúng ta sẽ nhắc lại câu Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm/Nhữ đẳng hành khang thủ bại ư của bậc tiền nhân Lý Thường Kiệt.

“Tuy nhiên, tôi đặc biệt lưu ý các đồng chí là phải tiến hành kín đáo, để mọi việc chuẩn bị diễn ra như bình thường, không nhận thấy được. Trong khi chưa được hợp nhất, trung ương chính phủ, cũng như các tỉnh chính phủ, tuyệt đối không lộ ý đồ. Thỉnh thoảng cũng phải cho phát ngôn nhân trung ương chính phủ nói dăm ba câu phản đối về chủ quyền Tây Sa và Nam Sa. Và cho phép các báo đăng vài bài chiếu lệ về biên giới và hải đảo với mọi sự cố xảy ra trên biển như vừa rồi. Cứ tiếp tục ám chỉ một nước ngoài nào đó, hoặc một tàu lạ nào đó, không rõ quốc tịch là được. Ðừng quên xem thường các nhà báo. Họ là công bộc trung thành của ta. Thiếu họ không được.”

Hắn bày kế cho nhà cầm quyền đảng CSVN phải nên khôn khéo và kín đáo một chút, có theo Tàu cũng đừng để lộ ý đồ, lâu lâu cũng nên lên tiếng chính thức giả vờ phản đối chống “cuội” Tàu một phát, cho báo chí nhà nước viết vài bài chỉ trích nước nào đó ức hiếp ngư dân Việt Nam chẳng hạn.

 “Hiện nay đang nổi lên sự phản đối Trung Quốc khai thác Bauxite ở miền Trung, ồn ào lắm, có vẻ hung hăng lắm. Nhưng là bề ngoài thôi. Chứ bề ở trong, bọn phản đối cũng thừa biết mọi sự đã an bày. Tiền đã trao thì cháo phải được múc. Bộ Chính Trị quyết không bỏ kế hoạch này. Nhất là đồng chí Nông Ðức Mạnh. Là chuyện sinh tử của đồng chí Nông Ðức Mạnh nên đồng chí ấy rất cương quyết. Trong chuyện Bauxite, tôi thấy bên cạnh cái xấu lại có cái tốt đấy.”

 Hắn nói “mọi sự đã an bài” có nghĩa là cho dù các chuyên gia địa chất/khoáng sản, các khoa học gia trong cũng như ngoài nước (như Nguyễn Thành Sơn, Trần Bỉnh Chư, Hà Huy Thành, Trần Đình Thiên, Mai Thanh Thuyết, Nguyễn Huệ Chi, v.v.) và dư luận người dân Việt có phản đối dự án khai thác bâu xít ở Tây Nguyên cũng vô ích vì mấy tay đầu xỏ cầm quyền Việt Cộng như Nông Ðức Mạnh và Nguyễn Tấn Dũng đã chịu bán rồi là kể như xong. Nếu đây không phải là một vụ mua bán thì hắn đã không tuyên bố “Tiền đã trao thì cháo phải được múc.” Hắn nói đây là chuyện sinh tử của Nông Ðức Mạnh, thế phải chăng có nghĩa là Nông chống thì Nông sẽ chết. Trong bản Tuyên Bố Chung khi Nông đi Bắc Kinh ngày 30/5/2008 có đoạn: “Hai bên tích cực ủng hộ và thúc đẩy các doanh nghiệp của hai nước hợp tác lâu dài cùng có lợi trong các lĩnh vực cơ sở hạ tầng, công nghiệp chế tạo, phát triển nguồn nhân lực, năng lượng, chế biến khoáng sản và các lĩnh vực quan trọng khác. Hai bên tăng cuờng hợp tác trong các dự án như: Bôxit Đắc Nông, các dự án trong khuôn khổ “Hai hành lang, một vành đai kinh tế” và các dự án lớn khác. Hai bên khẳng định tăng cường hợp tác trong các cơ chế kinh tế khu vực, liên khu vực và quốc tế như Tổ chức Thương mại thế giới.” Nông có mật ước gì với Bắc Kinh, đã trao đổi thế nào mà bảo đây là chuyện sinh tử.

 “Các đồng chí ạ! Phải công bằng mà lập luận, một khi Việt Nam đã nhập vào Trung Quốc thì vùng Tây Nguyên của Việt Nam là của chung nước ta. Chưa chừng, trên sẽ thay đổi kế hoạch. Ta không khai thác ở đấy nữa, mà chuyển sang khai thác, thực hiện ở Châu Phi. Bauxite của ta, ta để đấy dùng sau. Cũng như ta đâu có vội khai thác cả tỷ tấn Bauxite ở Quảng Tây. Nói để các đồng chí phấn khởi. Về thực chất, qua con đường ngoại thương, đầu tư, ta nắm Châu Phi trong nhiều năm nay rồi. Ta đã mua hết các chính quyền ở đấy. Cái đó gọi là quyền lực mềm. Trung Quốc đến sau phương Tây và Hoa Kỳ, vậy mà chỉ trong vòng một thập niên, ta đã quét sạch chúng khỏi đấy. Ta còn chuyển dân mình sang Châu Phi, làm thành những vùng đất Trung Quốc trên lục địa đen kia nữa. Người Trung Quốc bây giờ có quyền nói: "Mặt trời không bao giờ lặn trên đất đai của tổ quốc."

 Ông con trời Hán tộc lại ngạo mạn lớn lối nữa rồi. Trong thế kỷ thứ 16, Tây Ban Nha xâm chiếm nhiều thuộc địa trên khắp mọi châu lục nên đã nói El imperio en el que nunca se ponía el sol (đế quốc mà mặt trời không bao giờ lặn); và đến thế kỷ thứ 19, dưới thời nữ hoàng Victoria, tới phiên đế quốc Anh cũng tự hào nói The Sun Never Set on the British Empire hoặc The Empire on which the sun never sets. Qua thế kỷ 20, Hoa Kỳ cũng xài câu này để gián tiếp chỉ sức mạnh ảnh hưởng của Mỹ trên khắp thế giới. Bây giờ là thế kỷ 21, con rồng Trung Hoa mon men nuôi mộng đòi làm bá chủ thiên hạ nên lại đem câu này ra nói cho oai. Tôi chỉ sợ một ngày u ám nào đó trong tương lai khi mà thế giới quay ra chán ghét đế quốc Tàu và dân Tàu thì con cháu người Việt chúng ta có đi du lịch lại phải may một miếng “sticker” lên ba lô ghi rõ rằng “Tôi không phải người Tàu” bằng Anh ngữ.

 “Phải trấn an các cán bộ các cấp, từ trung ương cho đến địa phương để họ thấy rằng sau hợp nhất, mọi vị trí quyền lợi, bổng lộc của họ không bị suy suyển. Các đơn vị hành chính sẽ được giữ nguyên trong một thời gian dài trước khi áp dụng mô hình hành chánh chung của toàn quốc. Việc này rất quan trọng. Xin các đồng chí chớ coi thường. Lãnh đạo từ trung ương cho đến địa phương có thông thì dân mới thông. Nhân dân đã được giáo dục chu đáo trong nhiều năm, tinh thần tuyệt đối phục tùng lãnh đạo. Nhưng nếu họ thấy cấp trên của họ giao động, tư tưởng bất thông thì chính họ cũng sẽ giao động theo, trở thành mồi ngon cho những tư tưởng dân tộc chủ nghĩa.”

 Hắn bảo tất cả đảng viên của đảng CSVN đừng lo ngại về chuyện bị mất quyền lợi và bỗng lộc khi hai nước đã hợp nhất. Hắn hứa sẽ giữ nguyên trạng trong một thời gian dài. Cứ đem cái câu của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ra mà nghe lại ắt sẽ biết anh chàng chính ủy tình báo Tàu Cộng này nói thật hay không. CSVN gạt cựu quân nhân VNCH đi tù, ba tháng thành ba năm, mười năm.

Cùng trong lò nói láo mà ra, chẳng lẽ anh Việt Cộng để bị mắc lừa bởi anh Trung Cộng.

 “Thưa các đồng chí. Còn lại việc cuối cùng là mô hình quản trị Việt Nam trong tổ quốc thống nhất. Tỉnh hay khu tự trị? Chuyện này xin các đồng chí về nghĩ thêm, bàn thêm. Tỉnh thì cũng như Quảng Ðông, Quảng Tây. Về diện tích hơn kém không nhiều. Khu tự trị kiểu như khu tự trị Choang trong tỉnh Quảng Tây thì lại quá nhỏ về vai vế. Nông đồng chí vốn rất e ngại sự chống đối trong nội bộ. Mà làm khu tự trị với ý nghĩa lớn hơn thì lại vướng chuyện Tây Tạng. Bọn chó Ðạt Lai Lạt Ma cũng đang xin tự trị đấy, mà trung ương không thuận. Còn mấy đồng chí Việt Nam nêu ý kiến, hay là tổ chức Trung Quốc thành liên bang, Việt Nam sẽ là một nước hay một bang trong liên bang ấy. Ý kiến này không mới. Nó đã từng được nêu lên. Nhưng các đồng chí thử nghĩ xem. Nếu như thế thì thống nhất làm sao được với bọn Tây Tạng, bọn Nội Mông, bọn Mãn Châu, bọn Hồi Bột. Chính chúng nó đang muốn cái đó để xưng độc lập, hoặc tự trị trong liên bang. Trên nguyên tắc thì đúng, là cái gì cũng được. Danh chính thì ngôn thuận. Nhưng nội dung bất biến. Vùng nào cũng chỉ là một bộ phận lãnh thổ của Trung Quốc. Có điều những danh hiệu độc lập, tự trị là cái rễ bị lồng vào đấy cái tinh thần dân tộc, mầm mống cho sự phận liệt. Không được. Quyết không được.”

 “Thưa các đồng chí. Vấn đề hình thức nhưng lại có tầm quan trọng. Xin các đồng chí phát huy tự do tư” ... (hết phần trích và dịch đoạn băng ghi âm).

 Họp hành gì mà chỉ nghe có mỗi một bên phát biểu, lại xài cái giọng cha người ta. Ðối tác bên phía Việt Cộng đâu chẳng nghe nói gì cả, hay là uống rượu ngâm thuốc bắc của Tàu Cộng có pha độc chất melamine đâm ra líu lưỡi ngọng cả rồi. Rõ chán!

 Ðọc xong những lời phát biểu ngang tàng xấc xược trên, nực quá, tôi xin ngưng ở đây để uống một ly nước lạnh rồi vào công viên đi dạo một lát. Xin chào tạm biệt.

 Phan Hạnh.

 

 

 

 

 

 

No comments:

Post a Comment