QUÊ TÔI
Tôi vẫn nhớ
những chiều con nước lớn,
Mương sau
nhà sàn nước mẹ vo cơm.
Cá lòng
tong giành rỉa cám gạo thơm,
Tôi hí hửng
thả cần câu mấy chú.
Câu với tôi
trở thành niềm vui thú,
Ra ruộng đồng
câu cá lóc khỏi chê,
Trở nên tay
chuyên trị cá rô mề.
Trong một
buổi, cá câu đầy nặng giỏ.
Tháng trước
Tết, ngoại sai tôi phát cỏ
Ao vườn
nhà, cậu tát, cá nhiều ghê!
Nào cá
trèn, sặc bướm, chạch, lươn, trê.
Kèo, chạch,
ốc, rắn hàm ri cũng có.
Tép bạc trắng,
tôm càng xanh râu ló,
Mương thả
chà, tát cạn bắt đem lên.
Tôi lăn xăn
bắt cá, mệt cũng quên,
Và năm đó,
cả nhà ăn cá đã!
Rắn hàm ri
bằm nát xào ớt xả.
Bánh tráng
mè nướng xúc, hít hà cay.
Tôm nướng
lên ăn bún chép môi hoài.
Ốc nấu bung
một nồi, ăn chẳng ngán!
Cá rộng khạp
ăn dần luôn cả tháng,
Chạch, kèo
đem kho tộ bỏ tiêu xay.
Sặc, lươn,
trèn đem nấu mắm ăn ngay,
Trê đem nấu
canh khoai môn khoai mỡ.
Giờ nhắc lại
sao tôi thèm quá cỡ.
Những món
ăn tôm cá của quê nhà.
Món bây giờ
không kiếm ở đâu ra,
Ôi kỷ niệm
những ngày thơ câu cá.
Phan Hạnh.
No comments:
Post a Comment