Sunday 16 September 2012

KẺ ÐÃ QUA BÊN KIA ÐỒI (Thơ)


KẺ ÐÃ QUA BÊN KIA ÐỒI

Tôi đã leo lên hết con dốc

Tận hưởng hân hoan chót đỉnh đồi

Gió mây trời nắng vui lồng lộng

Giá cuộc đời chỉ thế nầy thôi.

  

Đường đi lên sao mà vui thế

Té ngã nhiều phen vẫn cố trèo

Đỉnh đồi nơi vói trời cũng dễ

Mây, nắng, đang chờ gió cuốn theo.

  

Mây bay cho tóc trắng

Nắng đốt cho da mồi

Gió lùa nhen đuôi mắt

Trời rộng, ta nhỏ nhoi.

  

Đường đi xuống cứ lôi tuồn tuột

Cuối chân đồi hố thẳm chờ tôi

Chiều buông bóng xế buồn nẫu ruột

Ngoảnh mặt chợt thấy mình đơn côi.

   

Bằng hữu không còn mấy ai thân

Hào sảng ngày xưa đã chết dần

Cười vang cũng vắng trong bàn tiệc

Nhẹ gánh sông hồ thôi ái ân.

  

Ngày xưa đời nắm trong bàn tay

Trà rượu phong trần đâu thiếu ai

Câu chuyện văn chương thường góp mặt

Hào hứng tàn đêm khói thuốc bay.

  

Cơm áo bây giờ chôn khí phách

Nợ nần trói buộc sống ngu ngơ

Nửa đời hoang phí nơi đất khách

Hồn như lạc lõng, trí dật dờ.

No comments:

Post a Comment