Đời Lặng Lẽ Trong Nằng Chiều
Chống tay lên vạt
nắng vàng
Tôi ngồi tôi đếm
thời gian qua dần
Khắc hằn dấu tích
xác thân
Phiến da buồn bã
nếp nhăn muộn phiền.
Chống tay lên vạt
nắng vàng
Tôi ngồi tôi đếm
thời gian qua dần
Khắc hằn dấu tích
xác thân
Phiến da buồn bã
nếp nhăn muộn phiền.
Nghe như sỏi cát
trong tim
Nghe như nhức buốt nỗi niềm xót xa
Máu tan từng giọt
trong ta
Con tàu kiệt sức,
sân ga giỗi hờn.
Nắng chiều thấp
thoáng cô đơn
Một mình một bóng
chập chờn với nhau
Nửa hồn hiện hữu
hư hao
Nửa hồn hoài niệm
thương đau chất đầy.
Đời tôi thua một
áng mây
Lúc trôi hờ hững
khi bay dật dờ
Chơi chưa xong một
cuộc cờ
Nắng kia bỗng tắt
không chờ hoàng hôn.
No comments:
Post a Comment