Mẹ Già Nằm Nhà Thương
Chiều bịnh
viện mang cháo vào nuôi mẹ
Ðến bên giường
ngắm kỹ dáng thân yêu
Rón rén
nghiêng tai nghe tiếng thở đều
Biết rằng mẹ
vẫn sống thêm ngày nữa.
Ðứng một
bên con xin hầu quạt
Hình bóng mẹ
già không bao giờ phai nhạt
Tóc mẹ phất
phơ bay
Mắt con buồn
vị cay.
Nghĩ tới một
ngày rồi sẽ chia tay.
Hơi thở mẹ
như mây chiều rất nhẹ
Trôi về miền
quá khứ rối như tơ
Tóc trắng
chập chờn giữa tỉnh và mơ
Thều thào mẹ
hỏi, “Ðứa nào đó?”
“Dạ, con
đây.”
“Con là đứa
con nào?
Phải thằng
hai lâu lắm chẳng chịu về?
Hay thằng
ba nghèo quá ở dưới quê?
Hay con tư
cưng của má nhớ ghê?”
Cô út ngậm
ngùi cầm tay mẹ:
“Chị con chết
lâu rồi má quên sao?”
“Nó mới kêu
má đây mà chết hồi nào
Mới kêu đó
rồi biến đi đâu mất!”
Mây tâm
trí bồng bềnh hư rồi thật
Những mảnh
rời trộn lại chẳng bao nhiêu
Hiện rồi
tan yếu ớt buổi trời chiều
Ngả màu tím
buồn tênh và hiu hắt.
Dĩ vãng mây
trôi quê xưa tồn tại
Bao chuyện
cũ mẹ ngập ngừng kể lại
“Má nằm ở
đây là ở đâu?”
“Dạ, ở đây
là nhà thương đó má.”
“Không phải
đâu!”, mẹ nằn nì cãi
“Má còn ở
dưới quê ngoại Mỹ Tho!
Tàu cau sân
trước mới rụng kìa
Ðể má lượm làm quạt mo
Quạt cho bốn
đứa con ngủ mát.”
Mẹ quạt cho
con
Con quạt
cho mẹ
Trí nhớ mẹ
hao mòn
Con thở dài
nhè nhẹ
Khăn tay
lau nước mắt ai
Mẹ rưng hai
giọt con dài vắn rơi...
24/7/2009.
No comments:
Post a Comment