Về Với Ông Bà
Người ta hay nói ví von chết là Về với Ông Bà. Về với
Ông Bà tôi không sợ bằng sợ vừa nhức đầu như búa bổ vừa ói mửa đến mật xanh mật
vàng, tiếp đến là mệt muốn đứt hơi. Cái màn tra tấn này dã man quá chịu không
thấu, thà chết sướng hơn.
Người ta sống được đơn giản là nhờ ăn với ngủ, vậy mà
tôi không thể trong mấy tuần lễ liền. Ăn thì tôi chỉ ăn súp rau cải là chính vì
phải kiêng cử các chất béo, mặn, ngọt. Ngủ thì tôi chỉ ngủ được những giấc ngắn
bất kể ngày đêm và nhiều mộng mị, phần nhiều là mộng xấu chớ không hẳn là ác mộng.
Những lúc thức thì tôi mệt mỏi nghĩ ngợi tơ lơ mơ chán đời.
Mấy hôm trước đây, tôi có hai giấc mộng một lúc trong
cùng một đêm. Tôi xin kể các bạn nghe.
Mộng
1:
Tôi thấy tôi đi dự một đám giỗ. Cảnh giới là một ngôi
nhà rộnglớn kiểu xưa với trần nhà cao, cột gỗ sơn bóng, nền gạch tàu, bàn thờ,
bàn khách dài. Mọi người có mặt ở đó đều là các cụ mặc áo the khăn đống sinh hoạt
nhộn nhịp vui tươi. Tôi được gọi đến ngồi cùng bàn với các cụ mà tôi đã quen biết
trong nhiều năm ở Toronto và đã quy tiên nhưcụ Bùi Văn Bảo, cụ Trần Ngọc Tỷ, cụ
Cung Cảnh Phúc, cụ Nguyễn Đức Thái, cụ Mai Quí Lịch. Các cụ niềm nở hỏi chuyện
và chăm chú nghe tôi trả lời. Điều lạ là các cụ hỏi tôi năm nay bao nhiêu tuổi.
Tôi đáp “Dạ, cháu tuổi Quý Mùi, tính theo tuổi ta thì vừa tròn bảy chục”. Một cụ
bảo “Giời, anh còn trẻ chán”.
Bỗng tôi nghe từ sau lưng tôi có tiếng một cụ bà gọi
“Ông Hoàng đấy hở? Lâu quá mới lại thấy ông đến chơi. Bà nhà và các cháu khỏe cả
chứ?” Tôi vừa kịp đứng dậy và quay đầu lại định chào thì ai đó đã nhét vào miệng
tôi một miếng xôi gấc. Tôi tỉnh mộng và nhận ra trong miệng mình toàn nước bọt.
Đang nằm trên giường và lười dậy đi vào phòng tắm để nhổ và nghĩ đến miếng xôi
gấc trong mộng, tôi nuốt luôn cho xong. Tôi nghe nói một trong những bí quyết
giúp vua Càn Long sống khoẻ mạnh đến 89 tuổi là nhờ nuốt nước bọt.
Liếc nhìn đồng hồ ở đầu giường, tôi thấy mới hơn một giờ
sáng. Tôi nằm nghĩ ngợi cố giải mộng. Tại sao có giấc mộng này? Giấc mộng nhằm
thông điệp gì? Cảnh giới rõ ràng là cảnh giới mang màu sắc Việt Nam nhưng tôi
chưa từng thấy bao giờ. Các nhân vật trong mộng thì tôi chỉ bắt đầu quen biết từ
khi đến Toronto qua các năm cùng sinh hoạt ở Niệm PhậtĐường Chân Như và nhất là
do tôi thường xuyên đến chơi nhà một người bạn là anh Bùi Bảo Sơn. Tôi nghĩ có
lẽ do qua nhiều năm thường xuyên đến nhà bạn dự giỗ các cụ. Kể từ năm nay do
đôi chân yếu, tôi ít rời khỏi nhà, hầu như bỏ hết mọi cuộc gặp gỡ đông người.
Tôi không còn đến nhà bạn tôi dự các buổi cúng giỗ nữa. Nhưng tôi vẫn nhớ các cụ
đều toàn là những nhân cách đáng kính trọng. Dù thuộc hàng con cháu, tôi vẫn được
các cụ đối xử bình đẳng như kẻ ngang hàng, lịch sự nhã nhặn khiêm cung.
Không ngủ lại được, tôi nằm nhắm mắt trong bóng đêm lăn
trở mãi và liên miên nghĩ ngợi về những kỷ niệm ngày tháng cũ. Hơn hai giờ sau,
tôi ngủ lại và lại nằm mộng.
Mộng
2:
Lần này tôi thấy tôi về thăm cha mẹ nơi căn nhà C11
trong Cư Xá Vĩnh Hội Quận 4 Sài Gòn. Tôi thấy Ba Má tôi còn sống đón mừng tôi,
mặc dầu sự thật họ đã qua đời ở quê nhà. Má tôi mất mới mấy năm. Ba tôi mất đã
hai mươi năm. Lạ quá, rõ ràng tôi thấy hình Ba Má tôi trên bàn thờ nơi phòng
khách trong khi hai người vẫn đứng bên tôi như gần bốn mươi năm về trước khi
tôi từ giã họ ra đi biền biệt không một lần về lại. Tôi hoang mang khi nhận ra
mình cũng đã già bằng như cha mẹ nhưng do thói quen từ nhỏ, tôi vẫn cung kính
khoanh tay và cúi đầu nói lí nhí “Dạ thưa Ba Má, con mới về”. Một đứa cháu, con
của em trai tôi, từ trong bước ra mừng “Bác Hai mới dìa hả? Bác Hai gái có dìa
hôn?” Thế rồi thêm mấy đứa cháu nữa vừa người lớn vừa trẻ con lạ mặt túa ra
“thưa bác, thưa ông” lao xao mà tôi chẳng biết ai là ai. Ba Má tôi đã biến đâu
mất. Tôi đứng sững sờ nhìn ảnh cha mẹ, xong tôi nhìn thấy tàn tro từ ba cây
nhang đang cháy rơi xuống trên da con gà luộc còn nguyên cả đầu như rắc muối
tiêu. Tôi giật mình tỉnh giấc, lại cũng cảm thấy trong miệng đầy nước miếng và
lại nuốt như vua Càn Long.
Tôi lại nhìn đồng hồ. Chưa đến bốn giờ sáng theo giờ mới
vặn lui lại một giờ hôm tuần rồi. Tôi lại nằm đó nghĩ đến cảnh thực và mộng cứ
lẫn lộn hòa trộn với nhau. Tôi cảm thấy đầu nằng nặng và đâm hoảng sợ. Mắt vẫn
nhắm nghiền, tôi quơ tay bên gối lấy lọ dầu nóng Ultra Balm của một người bạn
đã tặng cho tôi tháng trước. Tôi mở nắp lọ dầu, dùng ngón tay quẹt một ít dầu
và thoa vội hai bên thái dương, nghe mắt cay cay. Tôi tự vỗ về, “Nhớ giỏi nha,
đừng để bịnh nặng lại”.
Giá như lúc khỏe mạnh bình thường, tôi đã ngồi dậy nhè
nhẹ vịn cầu thang để xuống hang ngồi tới sáng là ghi lại xong hai giấc mộng vì
nếu để lâu tôi biết tôi sẽ quên như nhiều lần khác. Có khi tôi quên ngay mình vừa
mộng thấy gì khi vừa tỉnh dậy. Lần này, vốn chưa khỏe hẳn và không thể ngồi viết
lâu, phải mất hơn hai hôm và nhiều lần ngưng nghỉ tôi mới gõ xong bài ngắn này.
Tôi vẫn biết đời là vô thường, già thì phải chết, buồn
lo cũng chẳng ích chi. Bạn bè khuyên thay vì nằm lo nghĩ vẩn vơ vô ích thì tôi
nên nghe và tụng Chú Đại Bi. Nhưng tôi lại là đứa hay đùa giỡn nhắng nhít nên
có khi đọc đến các câu chữ “tát bà tát đa, na ma bà già…,hô lô hô lô hê rị, ta
ra ta ra…”, tôi lại cười. Đúng là tôi không có duyên tu, nghiệp chướng nặng nề
và đầy tội lỗi.
Qua hai giấc mộng vừa rồi, tôi nghĩ về với ông bà cũng
không đến nỗi nào. Được gần gũi với cha mẹ ông bà, với những bậc trưởng thượng,
tôi được làm người trẻ hơn, được xưng con, xưng cháu, được cưng chiều. Về với
ông bà để được ăn xôi gấc và gà luộc cũng sướng.
“Mai sau về với ông bà
Ăn chuối cả nải, ngắm gà khỏa thân.” (Thơ tếu lượm trên Net)
Mai sau về với ông bà
Ăn xôi gấc nếp với gà xé phay.
No comments:
Post a Comment